Nghe Bùi Chi , tôi nhất thời không biết mở lời ra sao.
Tình cảm giữa người với người thật kỳ lạ, đến nhanh mà cũng đi nhanh. Những người luôn miệng thương có thể quay lưng bỏ mặc ngay lập tức. Người cũ bị vứt bỏ không chút do dự lại trở thành người thương trên đầu môi.
Giờ đây, điều duy nhất tôi cảm thấy hạnh phúc là tôi đã thoát khỏi vòng xoáy này rồi.
Ngừng lại một chút, cuối cùng tôi lên tiếng: “Chuyện cảm của hai người thì liên quan gì đến tôi? Tôi không có hứng thú."
Nói xong, tôi đứng dậy, đi lướt qua Bùi Chi và định rời khỏi đây.
Tôi hiểu rõ một người vì mà trở nên điên dại sẽ như thế nào. Trước kia, tôi cũng từng như , nên giờ đây tôi rất ghét thấy những người như .
Tôi sợ phải thấy hình bóng của mình trong họ, và rồi lại đắm chìm trong nỗi đau vô tận.
Ngờ đâu, chỉ một giây sau, Bùi Chi đứng bật dậy, gọi tên tôi.
“Lâm Niên Tứ, tôi van xin , trả Tùy Hoài lại cho tôi đi, tôi không thể mất ấy , tôi thật sự không thể mất ấy ..."
Trả ư?
Trả cho ta là sao?
Nếu ngay từ đầu, ta đã coi Tùy Hoài là vật sở hữu của mình, sao còn bỏ đi ba năm mà không thèm đoái hoài?
Khi có thì không biết trân trọng, mất đi rồi mới không cam lòng.
Ngó lại Bùi Chi đang khóc lóc thảm thiết, sự chán ghét thoáng hiện trong đôi mắt tôi.
Cô ta và Tùy Hoài thật giống nhau.
Họ đều không xứng đáng nhận sự cảm thông.
Mấy ngày Tết, tôi đã về nhà một chuyến. Thấy tôi về một mình, bố mẹ chỉ hỏi thăm tôi dạo này sống ra sao.
Tôi đáp rằng mọi thứ đều ổn, nhà mới cũng gần công ty hơn, và tôi đã nhận thông báo thăng chức. Chỉ cần thêm khoảng nửa năm nữa, tôi có thể chuyển lên trụ sở chính.
Bỗng dưng, tôi nhận ra rằng lý do tôi và Tùy Hoài sống trong khu chung cư đó là vì nó rất gần công ty của . Rõ ràng tôi có thể thuyên chuyển công tác từ lâu, lại nhiều lần từ chối vì không muốn xa Tùy Hoài.
Tôi đã luôn chiều theo ý của , và quên đi bản thân mình.
Khi nghe tin tôi thăng chức, bố mẹ rất vui mừng. Họ mở chai rượu đã cất giữ lâu, cùng nhau nâng ly và uống đến khi mặt đỏ bừng. Mẹ nắm tay tôi và dặn dò rằng con ở ngoài phải ý an toàn.
Tôi chỉ biết vâng vâng dạ dạ.
Sau khi tận hưởng Tết, tôi lại trở về guồng quay công việc. Không bị ảnh hưởng bởi chuyện cảm, cuộc sống của tôi trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Tôi dậy đúng giờ, ăn sáng tùy thích, sống trong căn nhà trang trí theo ý mình, thỉnh thoảng lại xem vài bộ phim thích.
Tuy nhiên, tôi thường xuyên gặp Trình Hàm.
Có lúc tôi gặp trong thang máy, lúc khác lại chạm mặt trên con đường phải đi qua trong khu chung cư, hay cả ở siêu thị.
Anh xuất hiện nhiều đến nỗi ngay cả tôi cũng nhận ra có điều gì đó bất thường.
Một lần, khi thấy Trình Hàm đang dắt chó đi dạo trong công viên, tôi mỉm và với : “Hai hôm trước, tôi có gọi điện cho Lưu. Cô ấy bảo sau khi tốt nghiệp, cậu còn đến hỏi ấy tôi đã đi đâu.”
Trình Hàm quay đầu đi, không gì, ngón tay quấn quanh dây dắt chó rồi lại buông ra.
Tôi tiếp tục hỏi: “Trình Hàm, năm đó cậu có thích tôi không?"
Tình cảm của người trưởng thành rất thẳng thắn, không còn sự ngây ngô hay xấu hổ như thời niên thiếu.
Anh khẽ ừ một tiếng rồi cúi đầu tôi, như đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
Trình Hàm rất tự nhiên, nếu không phải vì mặt hơi đỏ, tôi thậm chí đã nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường.
Tôi hỏi Trình Hàm, có lẽ mọi đều sẽ đặt câu hỏi như tôi khi nhận cảm từ ai đó.
“Sao cậu lại thích tôi?”
Bạn thấy sao?