Sau Chia Tay, Tôi [...] – Chương 12

Trình Hàm cúi đầu uống một ngụm cà phê, rồi chậm rãi cất tiếng: “Sau khi về nước, tôi tham gia hoạt trong ban nhạc khoảng hai năm. Sau khi ban nhạc tan rã, tôi đã bắt đầu xây dựng sự nghiệp cho riêng mình."

 

Tôi trêu : “Xem ra chiếc xe Benz kia là do ông chủ Trình tự mình mua rồi."

 

Trình Hàm nheo mắt, vẻ mặt khó đoán, cuối cùng : “Cũng không phải, là của bố tôi đấy."

 

Tôi chưa kịp phản ứng thì Trình Hàm lại tiếp: “Nhưng tôi đã mua hai chiếc Porsche.”

 

Tôi trợn tròn mắt, suýt chút nữa sặc cà phê.

 

“Cậu cố ý."

 

Trình Hàm mỉm , nhướng một bên mày: “Chỉ muốn mượn mây vẽ trăng thôi."

 

Anh lại hỏi: “Cậu thì sao?"

 

Có lẽ Golden chơi mệt rồi, nó nằm bên chân Trình Hàm, mở to mắt chúng tôi đầy đáng thương.

 

Tôi bật : “Tôi thiết kế ở một tòa văn phòng gần khu chung cư này, tôi đã nộp đơn xin chuyển sang trụ sở chính vào năm sau."

 

Trình Hàm đứng hình, rồi hỏi một câu có vẻ đột ngột lại liên quan trực tiếp đến tôi: “Cậu chia tay trai rồi sao?"

 

Tôi và mỉm gật đầu.

 

Trình Hàm tôi, ngập ngừng mãi không gì.

 

“Tôi ổn mà, sống ở đây đã lâu, cũng đến lúc tôi nên chuyển đến một thành phố khác rồi."

 

Trình Hàm gật đầu, : “Lúc nào đi, cậu nhớ cho tôi biết nhé, tôi sẽ tiễn cậu."

 

Tôi mỉm đồng ý.

 

Sau khi chuyển về nhà mới vài ngày, tôi nhận một tin nhắn từ một số lạ.

 

“Hai giờ chiều mai gặp nhau ở quán cà phê trên đường Nhân Dân."

 

Đọc tin nhắn ấy, tôi cũng lờ mờ đoán người gửi là ai.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi vẫn quyết định đến chỗ hẹn.

 

Buổi chiều mưa rơi rả rích, nước đọng thành vũng trên đường. Sau khi bước xuống taxi, tôi bất cẩn giẫm phải một vũng nước, nước bắn lên ống quần.

 

Có lẽ vì trời mưa nên quán cà phê hôm nay khá vắng khách. Vừa bước vào, tôi đã thấy Bùi Chi ngồi bên cửa sổ sát sàn.

 

Người khiến Tùy Hoài vấn vương suốt nhiều năm quả không phải tầm thường.

 

Hồi còn đi học, Bùi Chi như một đóa dành dành tỏa hương thơm ngát, khó mà phai nhòa giữa đám đông.

 

Hôm nay, Bùi Chi trang điểm đậm, đôi mắt vẫn không giấu nổi sự mệt mỏi.

 

Tôi kéo ghế ngồi đối diện và hỏi: “Cô Bùi tìm tôi có chuyện gì ?" Bùi Chi tôi chằm chằm, như thể muốn khám điều gì đó.

 

Sau một lúc, ta mới lên tiếng: “Tôi và Tùy Hoài sắp kết hôn rồi, đến đây để với một tiếng."

 

Nói xong, ta tựa lưng vào ghế, ánh mắt đắc ý tôi.

 

Tôi mỉm , đưa tay ra: “Thiệp mời đâu?"

 

Bùi Chi tay tôi, ngỡ ngàng trong chốc lát.

 

Tôi tươi hơn, rụt tay về và : “Cô không lấy ra phải không?"

 

Nụ trên môi Bùi Chi lập tức tắt ngấm, ta im lặng không gì.

 

Tôi tiếp lời: “Nếu Tùy Hoài thực sự sắp kết hôn với , thì cũng không cần phải giả vờ vênh váo trước mặt tôi đâu.”

 

“Bùi Chi, nhận ra rằng vị trí của mình trong lòng Tùy Hoài đã không còn như xưa nữa phải không?"

 

Nghe tôi , Bùi Chi tỏ ra đau lòng, ngay lập tức ta trở nên hung dữ.

 

“Cô đã gì về tôi trước mặt ấy, phải không? Tùy Hoài đã đợi tôi ba năm, giờ tôi đã trở về, tại sao ấy lại không muốn gặp tôi?”

 

Tôi đứng hình, tuy có nghĩ cảm của Tùy Hoài dành cho Bùi Chi có thể phai nhạt, không ngờ lại đến mức này.

 

“Sau khi hai người chia tay, Tùy Hoài đã bắt đầu uống rượu. Tôi tưởng đây là cơ hội tốt để chúng tôi quay lại, không ngờ…” Bùi Chi đau khổ nhắm mắt lại: “Không ngờ ấy lại hối hận, hối hận vì không chấm dứt hẳn với tôi lúc đó."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...