Tôi không biết mình đã phải nghe lời xin lỗi muộn màng của bao nhiêu lần rồi. Nếu còn có thể níu kéo, chắc chắn tôi đã không xách theo vali và đứng đây.
Tôi ngắt lời Tùy Hoài, quyết tâm không muốn liên lạc nữa.
“Tùy Hoài, không có ích gì đâu, tôi mệt rồi."
Người mình không đôi khi có thể lại, nếu đã mệt rồi thì sao đây?
Tôi Tùy Hoài như đang một bài thi không đạt, cảm giác mệt mỏi bao trùm cơ thể, tôi đã không còn đủ dũng cảm để thử một lần nữa.
Tùy Hoài tôi, như đang một người xa lạ chưa từng quen. Tôi hiểu cảm giác đó của , vì trước đây, tôi sẽ không bao giờ ra những lời ấy, và cũng không ngờ tôi có đủ dũng cảm để rời xa .
Tùy Hoài khổ, ánh mắt như muốn xuyên qua tôi, không biết đang nhớ về điều gì.
Anh : “Anh từng nghĩ mình không em.
“Mãi đến hôm từ bệnh viện trở về, thấy căn nhà tối om, tự dưng nghĩ, chúng ta có thể nuôi thêm một cún, để khi màn đêm buông xuống, em sẽ không còn sợ hãi nữa."
“Nhưng khi bật đèn, nhận ra em không về."
Tùy Hoài chằm chằm vào gương mặt tôi.
“Niên Niên, có phải tỉnh ngộ quá muộn không?"
Tôi , tâm trạng rối bời không biết nên gì. Cũng giống như khi trưởng thành, cuối cùng cậu cũng có chiếc kẹo vị vải mà mình thích hồi nhỏ, cậu không còn thích ăn kẹo nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi lên tiếng: “Đúng ."
Căn nhà mới của tôi nằm ngay cạnh công ty.
Khi tôi bưng một cái thùng đi trên con đường nhỏ lát đá cuội trong chung cư, tôi cờ thấy một bóng dáng quen thuộc.
Khi tôi thấy , cũng đã nhận ra tôi.
Trình Hàm tháo tai nghe xuống, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt rồi chạy về phía tôi.
“Cậu chuyển nhà à?"
Tôi gật đầu: “Cậu cũng sống ở đây sao?"
Trình Hàm cũng gật đầu.
Sau đó, cái thùng lớn trong tay tôi rồi tự nhiên cầm lấy.
Golden như nhận ra mình đang bị bỏ quên, nên bắt đầu kêu gào.
Trình Hàm nghiêng đầu, giới thiệu: “Chà Bông."
Tôi cúi xuống, giơ tay ra và nghiêm túc chào hỏi: “Chào em Chà Bông, có vẻ như cún này đúng với tên của nó đấy."
Golden vào lòng bàn tay tôi, nghiêng đầu trông có vẻ suy tư. Trình Hàm khẽ ho một tiếng: “Nó vẫn chưa học cách bắt tay."
Tôi chỉ kịp ồ ồ hai tiếng.
Trình Hàm bê cái thùng và hỏi: “Cậu sống ở tòa nào, tôi sẽ mang lên cho cậu trước."
“Tầng tám tòa số năm."
Trình Hàm nhướng mày: “Tôi sống ở tầng dưới."
Tôi ngạc nhiên: “Thật trùng hợp!"
Chúng tôi chuyện một hồi, không biết đã đến tòa số năm từ lúc nào. Golden có vẻ rất vui, nó lao về phía trước khiến Trình Hàm hơi lảo đảo.
Tôi nhanh tay đỡ lấy Trình Hàm, bám vào người tôi để đứng thẳng dậy, và tôi không chắc lắm hình như mặt hơi đỏ.
Cánh cửa thang máy mở ra, khi lên tầng và đứng trước cửa nhà tôi, Trình Hàm để cái thùng xuống đất rồi : “Tôi chỉ tiễn cậu đến đây thôi, giờ tôi phải về rồi, hôm nay Chà Bông vẫn chưa ăn gì."
Tôi lấy chìa khóa mở cửa, quay đầu lại và .
Khi cánh cửa vừa mở ra, Golden đã lao vào trong, hai tai nó phấp phới trông thật vui vẻ.
“Chà Bông.”
Trình Hàm đứng bên ngoài gọi tên nó, không hiểu sao Golden lại hưng phấn quá mức, gọi thế nào cũng không nghe.
Trình Hàm xấu hổ gãi đầu, cún như một đứa con nghịch ngợm của mình.
Tôi rồi bật , sau đó nghiêng người: “Cậu vào trong ngồi một lát đi."
Tôi đưa cho Trình Hàm một tách cà phê, rồi cũng ngồi lên sô pha.
“Vẫn chưa kịp hỏi, hiện giờ cậu đang gì ?"
Bạn thấy sao?