Sau Chia Tay, Tôi [...] – Chương 1

Tôi biết rõ Tùy Hoài Bùi Chi, không chỉ mình tôi mà cả thế giới đều biết điều đó. 

 

Họ đã nhau suốt bốn năm, một sâu đậm. Nếu không phải vì Bùi Chi đi du học sau khi tốt nghiệp, có lẽ họ đã không chia tay. 

 

Còn chuyện giữa tôi và Tùy Hoài, chẳng ai biết đến ngoài tôi. 

 

Vì quá , tôi tự nhủ mình có thể đợi. Đợi đến khi mọi chuyện sáng tỏ, đợi đến khi từng chiếc lá trên cây của Tùy Hoài khắc tên tôi. 

 

Nhưng khi thấy bài đăng trên Weibo của Bùi Chi, tôi chợt nhận ra, mình không thể đợi nữa. Trong lòng Tùy Hoài, chưa bao giờ tồn tại một chỗ cho tôi.

 

Đang suy nghĩ miên man, bỗng cửa mở. Cái lạnh từ bên ngoài tràn vào, cuốn theo hơi ấm cuối cùng. 

 

Tùy Hoài bước vào, cởi áo khoác, thấy tôi và dừng lại trong giây lát, rồi ta : “Anh quên mua thuốc cho em rồi.”

 

Hàng tháng, tôi đều đau bụng kinh khủng, chỉ có thuốc mới giúp tôi chịu đựng . Chiều nay, tôi đau đến mức không thể bước đi, mà thuốc lại hết. Tôi chỉ biết nằm trên giường, nhờ ta mua một hộp khi về nhà. 

 

Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ dịu dàng đáp lại: “Không sao đâu, bận mà.” 

 

Nhưng giờ đây, tôi không còn muốn đỡ cho ta nữa. 

 

Tôi tự hỏi, nếu người đau nằm trên giường là Bùi Chi, liệu ta có quên không? 

 

Chắc chắn là không. 

 

Đơn giản vì ta không tôi. 

 

Tất cả những lý do biện minh chỉ là tự dối mình. Tôi đã biết đáp án từ lâu.

 

Tôi im lặng, đứng dậy đi về phía cửa. Khi đi ngang qua Tùy Hoài, ta giữ lấy tay tôi, cau mày hỏi: “Em giận à?” 

 

Ý ta như muốn : em có quyền gì mà giận, em đang trò gì ?

 

Tôi thực sự muốn với ta rằng, tôi ước gì mình chỉ đang giận dỗi. Nếu như chúng tôi cũng như những cặp đôi khác, có giận có lành, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. 

 

Nhưng tôi biết, không phải

 

Tôi nhận ra mình thậm chí còn không buồn nữa. 

 

Tôi chỉ muốn đi mua thuốc. Nếu ta không lo cho tôi, ít nhất tôi phải chăm sóc bản thân mình.

 

Cánh cửa đóng lại sau lưng, cái lạnh thấm vào khiến tôi tỉnh táo. Tôi chợt nhận ra, có lẽ mình đã không còn Tùy Hoài nữa.

 

Tôi đi đến cửa hàng tiện lợi dưới nhà, nơi mở suốt cả ngày, đến nơi thì đèn đã tắt. 

 

Thế giới này thật lạ lùng, ngay cả cửa hàng tiện lợi 24 giờ cũng có thể đóng cửa giữa đêm, thì sao tôi có thể trách Tùy Hoài vì không tôi

 

Anh ta chưa từng hứa hẹn điều gì với tôi. 

 

Chiếc túi tôi cầm chỉ có một hộp thuốc, lại thấy nó nặng nề.

 

Khi trở về, tôi thấy Tùy Hoài đứng dựa vào cửa, không mặc áo khoác, chỉ có một chiếc áo len cao cổ màu đen. 

 

Anh ta tôi, bước lại, cầm lấy chiếc túi trong tay tôi, rồi nắm lấy tay tôi. 

 

“Sao tay em lạnh thế này?”

 

Hơi ấm từ tay truyền sang, bàn tay lớn, đôi chỗ có vết chai. 

 

Đã lâu lắm rồi, tôi không nhớ nổi lần cuối Tùy Hoài nắm tay tôi là khi nào. Bỗng dưng, sống mũi tôi cay xè. 

 

Trước đây, ta không thích đi dạo cùng tôi, chỉ đôi lúc cùng nhau mua sắm cũng rất vội vã. Anh ta không muốn giống những cặp đôi nhân khác, nên tôi đã luôn hiểu chuyện và không phiền ta.

 

Công việc chiếm phần lớn cuộc sống của Tùy Hoài, và tôi từng nghĩ mình may mắn khi nhớ tới trong những khoảng thời gian rảnh rỗi. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra mình đã sai. 

 

Người mình không , dù có ở gần, cũng chỉ như một hạt bụi, không đáng để ý.

 

Tôi cúi đầu, buồn bã đáp lại: “Ừ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...