Ăn phải cơm hỏng rồi ngộ độc, tôi xuyên thành nữ chính của truyện truy thê. Ý thức của nguyên chủ vẫn còn lưu lại trong đầu tôi. Suốt ngày khóc lóc: “Tôi không muốn rời xa chồng tôi…” Bị cô ta làm phiền đến phát bực, tôi gắt lên: “Khóc cái gì mà khóc! Đợi đến khi cô tận mắt thấy chồng mình đội nón xanh thì sẽ tỉnh ra thôi.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?