Tối hôm đó, tôi về nhà.
Vừa mở cửa, một cái gạt tàn thuốc bằng kim loại bay thẳng về phía mặt tôi, tôi nghiêng người sang phải, đưa tay bắt lấy gạt tàn và ném trả lại không chút khó khăn.
Rầm! Chiếc bàn kính ở giữa phòng khách vỡ tan tành.
"Mày!" Bố Tống nổi giận đứng dậy, "Mày còn dám phản kháng à?"
Tôi bình thản đóng cửa lại: "Chẳng lẽ đợi ông ném trúng mặt tôi sao?"
"Được rồi!" - Mẹ Tống trừng mắt tôi, "Nghe mày lại bắt nạt Chi Chi ở trường, còn lấy thẻ ngân hàng của nó đi quyên góp phải không?"
Tôi nhún vai thờ ơ: "Tôi quyên góp là để rạng danh họ Tống, có gì sai sao?"
Bố Tống gầm lên: "Mày muốn quyên góp thì quyên tiền của mày đi, sao lại lấy tiền của Chi Chi!"
Sau câu đó, cả phòng khách bỗng chốc im lặng.
Tôi nhạt: "Tôi quyên góp bằng cái gì? Bằng một nghìn tệ tiền sinh hoạt mà các người cho tôi à?"
Nghe , cả hai người họ đều né tránh ánh mắt, có vẻ không thoải mái.
"Nhưng mày cũng không lấy tiền của Chi Chi!" - Mẹ Tống nhanh chóng ưỡn thẳng lưng, "Chúng tao cho mày ít tiền sinh hoạt là vì không muốn mày mang cái thói khoe khoang của người nhà quê vào đây, chúng tao là vì tốt cho mày!"
Tôi xoa xoa tai, dần hết kiên nhẫn.
Nhìn những người trước mặt, tôi chỉ muốn một đao vào, một đao ra, ba nhát là xong chuyện.
Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ hệ thống giao và điều kiện hệ thống hứa, tôi vẫn nhắm mắt hít sâu vài hơi, dần bình tĩnh lại.
Thấy tôi không gì, bố Tống lại sốt ruột lên tiếng: "Sự xuất hiện của mày không chỉ chia đôi thương của chúng tao dành cho Chi Chi, mà còn cướp cả hôn phu của nó, Chi Chi không so đo với mày đã là tốt bụng lắm rồi. Mày là chị, phải biết thương, bảo vệ em , chứ không phải đâu đâu cũng hãm , đối đầu với nó."
Mẹ Tống cũng khoanh tay trước ngực: "Ngày mai là thi cuối kỳ ở trường, mày nhớ như mọi khi, viết tên em mày vào, mấy chuyện này, tao sẽ bỏ qua hết."
Tôi khẽ : "Không đâu."
Nghe , cha mẹ Tống lập tức nổi giận: "Tống Thanh Dư, sao mày lại ích kỷ thế! Tống Chi là em mày, nếu không vì nó thì cũng phải nghĩ đến danh dự chung của nhà họ Tống chứ!"
Hay thật, nghĩ đến danh dự chung của nhà họ Tống.
Mọi vinh quang đều gán cho Tống Chi, mọi điều tầm thường xấu xa đều đổ lên đầu tôi.
Nhà họ Tống chỉ cần một tiểu thư xuất sắc hoàn hảo nhất là đủ, còn lại người kia cứ mặc cho tự sinh tự diệt.
Trên đời này, gì có cha mẹ nào lại dung túng chuyện như chứ.
Tôi bình thản họ: "Tôi phải lên lầu học bài, đừng ai phiền tôi, không thì tôi không ngại đem chuyện thân thế của Tống Chi ra khắp nơi đâu."
Nói xong, tôi tự ý lên lầu, mặc cho người bên dưới hét, quát mắng.
Tống Chi.
Kỳ thi cuối kỳ ngày mai sẽ là bước ngoặt không thể đảo ngược đầu tiên trong cuộc đời suôn sẻ của .
Cứ chờ mà xem.
Hôm sau, kỳ thi cuối kỳ diễn ra như thường lệ.
Khi nhận bài thi, tôi cẩn thận viết tên mình.
Tống Thanh Dư.
Ký ức của nguyên chủ trong đầu rất rõ ràng, khi những câu hỏi này, tôi tự nhiên thấy quen thuộc như ăn cơm .
Sau khi thi xong, tôi dự đoán điểm dựa theo đáp án phát, không có gì bất ngờ, vẫn là nhất trường.
Ngày công bố điểm, tôi không thấy tên mình trên bảng xếp hạng.
[Hạng nhất: Tống Chi]
Tôi nhíu mày, lùi lại vài bước mới thấy tên mình trên tường.
[Hạng 590, Tống Thanh Dư]
"Lần này hạng nhất lại là Tống Chi, hơn người thứ hai mấy chục điểm, thật là giỏi quá."
"Phải đấy, Tống Chi vừa xinh đẹp, học lại giỏi, không trách nhà họ Tống thiên vị Tống Chi hơn, còn Tống Thanh Dư kia, không chỉ học dốt, nghe phẩm hạnh cũng rất tệ."
Tống Chi bước ra từ giữa những lời khen ngợi, trên mặt đầy vẻ khiêm tốn.
Khi đi ngang qua tôi, ta khẽ nhếch mép, như thể đang .
[Cô có viết tên thì sao, chỉ cần là điều tôi muốn, đều là của tôi cả]
Cô ta giả vờ áy náy vỗ vai tôi: "Thôi nào, các cậu đừng về chị ấy nữa, có những việc không phải cứ nỗ lực là đâu, học kém đâu phải lỗi của chị ấy!"
Nghe , người xung quanh càng khen ngợi ta không ngớt: "Chi Chi, cậu thật là tốt bụng quá, mà còn giúp cậu ta."
"Tôi thấy lần trước, 3000 tệ đó chắc chắn là Tống Thanh Dư lấy, cuối cùng chỉ là để che đậy tội lỗi, lấy tiền của Chi Chi đi người tốt thôi, thật đáng ghét!"
"Đúng ! Thật là một đứa con hư hỏng!"
Tôi khẽ , không cần nghĩ nhiều cũng đoán .
Với thế lực của nhà họ Tống, mua chuộc lãnh đạo trường để sửa bài thi đâu phải chuyện khó.
Thật là không từ thủ đoạn nào.
"Em ." - Tôi đột nhiên quay người thân thiết lên tiếng, "Thực ra trong bài thi toán này, có một câu chị không hiểu, có thể hỏi em không?"
Tống Chi vẫn giữ nụ : "Dĩ nhiên là , chuyện nhỏ như , chúng ta về nhà bàn sau."
Ánh mắt ta đầy đắc ý, như thể đang , dù tôi có gì, bọn họ vẫn là người thắng cuối cùng.
Tôi phớt lờ lời ta, tiếp tục hỏi: "Chị chỉ muốn hỏi, câu điền vào chỗ trống trong bài hàm số lượng giác ấy, tại sao sinx bằng 1 , còn câu cuối của hóa học, tại sao đáp án lại là canxi oxit?"
Tống Chi vuốt tóc, bình tĩnh đáp: "Câu sinx bằng 1 này, tuy em chỉ mất vài phút là ra, với chị có lẽ hơi khó hiểu, tối nay về nhà em có thể viết ra giấy nháp giải thích cho chị, còn câu hóa học đó, em thấy rất đơn giản, có lẽ do em từng luyện nhiều đề hơn."
Nói xong, ta còn chu đáo với tôi.
Chỉ là xung quanh rất im lặng, không vang lên tiếng khen ngợi như ta tưởng tượng.
Người đứng hạng hai toàn khối ở góc phòng, ngập ngừng lên tiếng: "Tống Chi, cậu chắc chắn câu điền vào chỗ trống trong môn toán đó, sinx bằng 1 sao?"
Tống Chi do dự một lúc, lại điểm toán tuyệt đối đi kèm tên mình trên bảng xếp hạng, sau đó tự tin : "Dĩ nhiên, tôi chắc chắn câu đó bằng 1."
Lại một tràng im lặng.
Cuối cùng tôi không nhịn , lười biếng lên tiếng: "Em à, câu điền vào chỗ trống đó đúng là bằng 1, là cosB bằng 1 nhé, cả câu hỏi chẳng hề nhắc đến sinX."
Mặt ta chợt tái nhợt.
Tôi , tiếp tục bổ sung: "À phải rồi, câu cuối của hóa học, không phải canxi oxit, mà là Fe3O4, em , em thông minh thế, có biết Fe3O4 nghĩa là gì không?"
Tống Chi vừa giận vừa sợ, hai tay nắm chặt run rẩy không ngừng.
Tôi vỗ vai ta: "Fe3O4, nghĩa là sắt vụn đấy, giống như em , đồ phế thải."
"Cô! Cô dám sỉ nhục tôi!"
Tôi không thèm để ý đến ta nữa, quay người lấy từ sau lưng ra một cái loa phóng thanh, chỉnh âm lượng to nhất:
"Các , chắc những ai có mắt vừa rồi đều đã thấy rõ, điểm số của Tống Chi không phải thật, một học bá chân chính, sao lại không nhớ bài mình ? Tại sao lớp 10 Tống Chi còn là học sinh trung bình, đột nhiên lại trở thành đứng nhất trường?"
Tôi cầm loa, từ từ tiến về phía ta: "Đó là vì Tống Chi, lần nào cũng chiếm đoạt điểm của tôi, còn tôi Tống Thanh Dư, bị ép phải viết tên mình lên bài thi của ta."
Xung quanh lập tức ồn ào.
Tống Chi điên cuồng hét lớn: "Cô bậy! Điểm của tôi đều do tôi tự ra, đang vu khống tôi, tôi sai lúc nãy chỉ vì bài quá đơn giản, tôi quên mất thôi!"
Tôi bình tĩnh , sớm đã đoán ta sẽ : "Muốn chứng minh bản thân rất đơn giản mà."
Tôi lấy từ cặp ra hai tờ đề thi: "Chúng ta, bây giờ, ngay tại chỗ, trong thời gian quy định, bài thi này, lúc đó ai dối, chẳng phải sẽ rõ ràng sao?"
Tống Chi hai tờ đề thi, trợn tròn mắt, ta với âm lượng chỉ hai người nghe : "Tống Thanh Dư, đã chuẩn bị sẵn tất cả, cố gài bẫy tôi, chuyện bố mẹ tham gia đổi bài thi, cũng biết từ trước phải không?"
Tôi bình thản ta.
Tất nhiên tôi biết những trò hèn mọn họ sau lưng.
Chỉ là nếu tôi không thuận theo ý họ, sao có những màn kịch hay ho phía sau chứ.
"Thế nào, em ?" - Tôi vẫy vẫy tờ đề trong tay, môi mỏng hé mở, "Em dám không?"
Tống Chi tức giận trừng mắt tôi, bất chợt dựa vào tường, tay ôm đầu ra vẻ rất đau đớn: "Xin lỗi chị, hôm nay em không khỏe, e là không có thời gian chơi trò vô bổ này với chị rồi."
Giả bệnh à.
Tôi đã đoán trước rồi.
Tôi không gì nữa, lại cầm loa lên, bấm nút phát, chỉnh âm lượng to nhất.
"Tống Thanh Dư, đã chuẩn bị sẵn tất cả, cố gài bẫy tôi, chuyện bố mẹ tham gia đổi bài thi, cũng biết từ trước phải không?"
Giọng cố hạ thấp của Tống Chi, dưới tác dụng của loa phóng thanh, vang vọng rõ ràng khắp sân trường.
Tống Chi giật mình run rẩy, vươn tay định giật lấy cái loa trong tay tôi.
Cô ta tức giận lao về phía tôi, dường như hoàn toàn không ngờ tôi sẽ dùng cái loa ghi âm lại câu vừa rồi của ta.
"Tống Thanh Dư, đã chuẩn bị sẵn tất cả, cố gài bẫy tôi, chuyện bố mẹ tham gia đổi bài thi, cũng biết từ trước phải không?"
"Tống Thanh Dư, đã chuẩn bị sẵn tất cả, cố gài bẫy tôi, chuyện bố mẹ tham gia đổi bài thi, cũng biết từ trước phải không?"
"Tống Thanh Dư, đã chuẩn bị sẵn tất cả, cố gài bẫy tôi, chuyện bố mẹ tham gia đổi bài thi, cũng biết từ trước phải không?"
Tôi cầm loa, liên tục phát đi phát lại câu đó.
Sắc mặt mọi người xung quanh đều trở nên phức tạp.
Nói đến mức này rồi, còn gì không hiểu nữa chứ.
Tôi cất loa đi, không chút khách khí kéo Tống Chi dậy: "Xin lỗi em nhé, theo chị đến phòng hiệu trưởng nào, chị muốn em xin lỗi chị trước toàn thể thầy học sinh."
"Không! Tôi không đi! Cô cố tôi, tôi phải gọi điện cho bố mẹ!"
"Cô buông tôi ra, Tống Thanh Dư! Buông ra! Đồ tiện nhân!"
Cô ta điên cuồng vùng vẫy, tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc.
Tôi nhíu mày, bực bội tặc lưỡi một cái, một tay quật ngã ta xuống, sau đó tóm lấy cổ ta, trực tiếp lôi xềnh xệch người ta đi.
"Ồn chết đi , yên tâm đi, tôi đã thông báo cho bố mẹ rồi, giờ họ đang trên đường đến đây."
Họ đương nhiên phải đến rồi, nếu họ không đến, những chuyện tôi sắp , sao thực hiện chứ.
Bạn thấy sao?