3.
Dùng xong bữa tối, ta như thường lệ ra hậu viên dạo chơi.
Chưa đi đến bờ hồ, đã thấy Hứa Thanh Thanh vây quanh phụ thân, líu ríu không biết gì.
Phụ thân nhíu mày, cố gắng nhẫn nại.
Ta biết phụ thân vốn không thích ồn ào, có thể nhẫn nại không phát tác, đã là nể Hứa Thanh Thanh khó khăn lắm mới thoát chết mà giữ lại mạng sống.
Thấy ta đi tới, phụ thân vội vàng vẫy tay gọi.
Rồi quay lại Hứa Thanh Thanh lạnh lùng: “Ta và tỷ tỷ của ngươi còn chuyện muốn , ngươi lui xuống đi.”
Kẻ giả mạo này vốn không có chút phân biệt, không nhận ra phụ thân có ý muốn đuổi nàng ta, thậm chí còn thân mật khoác lấy cánh tay phụ thân, nũng không muốn rời đi.
Ta nín , liền thấy phụ thân hất tay nàng ta ra.
“Vô lễ!” Phụ thân trừng mắt nàng ta, sự mất kiên nhẫn trong mắt không thể che giấu: “Vú nuôi trong nhà không dạy ngươi quy củ sao?”
Thấy phụ thân thực sự nổi giận, kẻ giả mạo này mới biết sợ.
Miệng lẩm bẩm, không nguyện rời đi.
Ta lạnh lùng tất cả.
Đợi khi kẻ giả mạo rời đi hẳn, ta mới đi đến bên phụ thân.
Trước tiên kính cẩn hành lễ, sau đó mới hỏi thăm.
Phụ thân hài lòng gật đầu, vuốt râu đã hơi bạc, : “Đây mới là con Hứa gia chứ.”
Ta hiểu ý của phụ thân.
Con của thừa tướng, dù là con thứ cũng cao quý hơn con nhà thường dân gấp trăm ngàn lần.
Vì lễ nghi là không thể thiếu.
Hành vi điên loạn nếu bị người ngoài thấy, nhất định sẽ phụ thân ta không biết dạy con.
Phụ thân là người trọng thể diện. Bất cứ chuyện gì ông mất mặt, đều khiến ông nổi giận.
“Liên Y, con có biết sai chưa?”
Nụ trên mặt phụ thân thu lại, đột nhiên thay đổi thái độ. Ta không hoảng hốt, quay đầu khung cảnh hồ nước tiêu điều.
“Phụ thân muốn đến chuyện con đẩy ngũ muội xuống hồ sao?” Nói ra cũng không oan uổng.
Ngày hôm đó Hứa Thanh Thanh mặc một bộ y phục đỏ rực, chạy ra bờ hồ cho cá ăn.
Ta thấy nàng ta một mình đơn, liền giơ tay đẩy nàng ta một cái, để nàng ta đi gặp mẫu thân.
Nàng ta từ nhỏ sống trong khuê phòng, nên không biết bơi.
Khi cứu lên đã không còn hơi thở.
Nhưng thầy thuốc vẫn phải mời, và chính lúc đó kẻ giả mạo đã mượn thân thể nàng ta sống lại.
Cùng một khuôn mặt, linh hồn lại hoàn toàn khác.
Kẻ giả mạo tự cho rằng mình che giấu rất tốt, không biết hành vi của nàng ta thô tục, ai tinh mắt vào cũng thấy có vấn đề.
Vì người trong phủ chỉ cho rằng nàng ta ngã đập đầu. Biến thành kẻ điên dại.
“Sao con lại đẩy nó?”
Phụ thân hỏi, giọng điệu rất bình thản, dường như không hề tức giận vì chuyện này.
“Nhìn ả ta không thuận mắt, từ lâu đã muốn rồi.” Ta thản nhiên đưa ra một lý do.
Phụ thân quay đầu ta, ánh mắt mang theo sự dò xét.
Ta cũng không gì, chỉ lặng lẽ ông.
Một lúc sau, phụ thân mới vuốt râu dạy dỗ ta: “Bất kể con muốn gì, đừng để mất mặt Hứa gia, nếu vì mà truyền ra tiếng xấu, con cũng biết hậu quả rồi đó.”
Ta hiểu rồi.
Phụ thân không quan tâm ta đã nhuốm bao nhiêu máu, chỉ quan tâm ta có để lại sơ hở hay không.
Dù ta có muốn huynh muội của mình, ông cũng không để ý. Chỉ cần không để lại chứng cứ.
“Ba ngày sau, lão phu nhân của phủ Hầu gia mừng thọ sáu mươi, con dẫn các muội muội đi, nhớ đừng để chúng chuyện.”
Phụ thân định rời đi, như nhớ ra điều gì, quay lại dặn dò.
Ta gật đầu, trấn an phụ thân.
Nhìn bóng lưng phụ thân dần xa, ta quay lại Hứa Thanh Thanh đang trốn sau tảng đá giả không xa.
Nàng ta tự cho rằng mình trốn rất kỹ.
Nhưng không ngờ từ đầu đến cuối ta đều biết nàng ta ở đó.
Ta đi đến bên tảng đá giả, cố với Minh Nguyệt: “Hôm tổ chức yến tiệc, Thái tử cũng sẽ tới, nhớ chọn cho ta vài bộ y phục đẹp.”
Nói xong, ta dẫn Minh Nguyệt về viện.
Còn Hứa Thanh Thanh trốn sau tảng đá giả, miệng lẩm bẩm gọi một tiếng “hệ thống”, rồi không biết đang tự lẩm bẩm điều gì.
Ta không đi xa, mà dừng lại ở góc khuất.
Nhìn nàng ta như , chắc chắn sẽ gì đó trong tiệc.
Không phải muốn giúp Minh Nguyệt trở thành Thái tử phi sao? Để xem nàng ta có thể gì.
Ta hy vọng điều đó thú vị. Đừng ta thất vọng.
4.
Tháng trước, mẫu thân của nha hoàn thân tín của ta là Bảo Châu bị bệnh nặng.
Nhìn vẻ mặt đẫm lệ của nàng, ta không khỏi lòng. Nên ta cho nàng ấy nghỉ một tháng.
Vừa hay trên đường gặp Minh Nguyệt đang bán mình chôn cha, nghĩ rằng không có nha hoàn thân cận bên cạnh.
Liền tiện tay mua nàng về.
Giờ Bảo Châu đã trở lại, còn Minh Nguyệt thì lại lười biếng. Sáng sớm cũng không đến hầu hạ ta rửa mặt.
Ta bỏ ra ba mươi lượng bạc, chẳng lẽ lại mua về một tiểu thư kiêu kỳ?
Bảo Châu hiểu ta nhất, thấy ta hơi nhíu mày, liền biết ta nghĩ gì.
Nàng ghé vào tai ta, hạ giọng : “Bị người kia gọi đi rồi.”
Chỉ một câu, ta liền hiểu rõ.
Kẻ giả mạo Hứa Thanh Thanh rốt cuộc vẫn không chịu từ bỏ, không biết dùng cách gì đưa Minh Nguyệt ra khỏi viện của ta.
Nhưng đã có thể mang đi, Minh Nguyệt đương nhiên cũng nguyện.
Nếu không có sự đồng ý của ta mà muốn quang minh chính đại cướp người trong viện của ta, điều đó khó như lên trời.
“Tiểu thư, có cần để muội đưa nàng ấy về không?” Bảo Châu đang chải tóc cho ta hỏi.
Ta lắc đầu.
Nha hoàn bên cạnh Hứa Thanh Thanh là Hồng Trang vốn là người của ta, giờ cũng xem như tâm phúc của ta.
Dù Hứa Thanh Thanh gì với Minh Nguyệt, không quá một canh giờ sẽ biến thành lá thư đặt trên bàn của ta.
Chỉ có điều, kẻ ngốc đó không hay biết gì, ngày nào cũng kéo Hồng Trang lại chuyện về cái gì mà nam nữ bình đẳng, nên gọi nhau là tỷ muội.
Khi ta rửa mặt xong và chuẩn bị dùng bữa sáng, lá thư đó đã đưa tới.
Ta nội dung thư, chỉ đọc một cái đã không nhịn .
“Bảo Châu, ngươi xem. Nàng ta lại xúi giục nha đầu Minh Nguyệt thách đấu đàn với ta?”
Ta, Hứa Liên Y, tinh thông cầm kỳ thư họa, nhất là tài đàn hiếm có trên đời. Ngay cả hoàng thượng cũng từng khen ngợi ta tài đàn tinh xảo.
Muốn đấu đàn với ta, đây là sợ mình thua chưa đủ thảm sao? Thật sự là quá ngu ngốc.
“Nếu Minh Nguyệt thật sự phản bội tiểu thư, thì…”
Bảo Châu từ nhỏ đã theo ta, cũng không phải người tốt lành gì. Nhất là không thể thấy sự phản bội.
Ta dám chắc, nếu Minh Nguyệt phản bội ta, lại rơi vào tay Bảo Châu. Thì trên người Minh Nguyệt sẽ không còn một mảnh da lành lặn.
Chỉ là vở kịch này mới bắt đầu. Nếu ta sớm kết thúc, chẳng phải là quá nhàm chán sao.
Bạn thấy sao?