Vân Ngữ Tịch hôm nay thấy bản thân năm mười sáu tuổi ở trong hành lang bệnh viện.
Là một Vân Ngữ Tịch đang thật sự lo lắng, sợ hãi và bất lực lúc này cũng đang kiềm chế bản thân đành phải thôi miên bản thân, mọi chuyện sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi,..
Nhưng sự thật luôn tàn nhẫn, người ở đầu bên kia điện thoại nóng nảy, giọng điệu rất hung hãn, thậm chí không thèm đồng hồ mà sáng sớm đã gọi cho ấy, không biết ấy phải đi sao?
“Con xin lỗi.” - Vân Ngữ Tịch mười sáu tuổi cắn môi xin lỗi, thân thể gầy gò không ngừng run rẩy:”Ông ngoại vừa đưa đi cấp cứu, bác sĩ trạng nguy kịch, hỏi người lớn trong nhà đến chuyện.”
Vân Ngữ Tịch trong bộ dạng Diệp Ngọc Dao đứng một lát rồi lạnh lùng rời đi, đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Người phụ nữ đầu bên kia điện thoại tức giận mắng mỏ con không có đầu óc, gọi ta có lợi ích gì, bị ung thư giai đoạn cuối trước sau gì cũng chết, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi nên đừng có ầm ĩ lên.
Vân Ngữ Tịch hai mươi sáu tuổi ngồi ở cửa phòng cấp cứu, vẻ mặt bình tĩnh, không để ý đến đôi tay đang nắm chặt của mình.
Cô mười sáu tuổi cũng đi tới, không để ý xung quanh, dựa vào tường chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu.
Cảm giác thật kỳ lạ, Vân Ngữ Tịch 26 tuổi đang chính mình năm 17 tuổi, hóa ra lúc đó trong như thế này.
Nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây? Giống như hoảng sợ tỉnh dậy sau một giấc mơ, cảm thấy có gì đó, vội vàng thay đổi quần áo rồi chạy ra ngoài, chạy đến bệnh viện ngay thời điểm này.
Cô chỉ là một kẻ hèn nhát, lẽ ra có thể đến sớm hơn, không biết mình đang sợ hãi điều gì, cũng chưa bao giờ dám đối mặt.
Chỉ là sợ thấy một ông già bị bệnh tật hành hạ trên giường bệnh chỉ còn lại một nắm xương.
Chỉ là sợ thấy nỗi tuyệt vọng ẩn chứa trong đôi mắt tuổi mười bảy của chính bản thân mình.
“Hức…hức…hức…”
Một tiếng khóc nức nở bị kìm nén đột ngột vang lên, giống như đã bị đè nén rất lâu đến hiện tại không thể đè nén nữa, tâm trạng không còn khống chế nữa.
Thì ra lúc đó đã khóc, Vân Ngữ Tịch cúi đầu chớp chợp đôi mắt chua chát.
Bác sĩ ra ngoài, trạng khẩn cấp, muốn gặp người lớn.
Cô biết chỉ là lúc đó chỉ là một đứa bé nên bác sĩ không nỡ cho biết ông ngoại không còn sống, phải gặp người lớn để lo liệu hậu sự.
Vân Ngữ Tịch cúi đầu, không biết mình đang nghĩ gì, trong lòng muốn khóc không thể.
Cô rời khỏi bệnh viện…
Phong Tiêu cau mày người say đang nằm trên giường.
Lúc đầu còn nằm yên tĩnh, sau đó bắt đầu khóc, ướt cả gối.
Không phải là chưa từng thấy người khác khóc, những giọt nước mắt lặng lẽ này, khiến trong lòng rất là bực bội.
Cô ấy đã khóc suốt nửa tiếng đồng hồ và không có dấu hiệu dừng lại.
Dưới mền, thân thể cuộn tròn thành một quả bóng, hay tay ôm lấy góc mền, cảm giác vô cùng bất an.
“Có vẻ nhỏ của cậu đã gặp phải chuyện thương tâm.” - Ngô Trình Thành một lúc rồi .
Phong Tiêu không đáp, ấy như đều có thể ra Diệp Ngọc Dao chắc chắn đã bị kích thích hay điều gì khác.
Trong ấn tượng của Phong Tiêu, Diệp Ngọc Dao không phải là dạng người hay bộc lộ cảm . Cho dù ăn ở nhà bao nhiêu lâu cũng không biểu hiện điều gì, luôn thờ ơ với mọi thứ.
Nhưng chỉ mới rời đi có mấy ngày, lại thấy ấy trong bộ dạng chật vật như .
Đến cùng là chuyện gì?
“Có muốn tôi kiểm tra giúp cậu không?” - Ngô Trình Thành hỏi.
“Không cần.”
Phong Tiêu cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, không muốn thăm dò chuyện cá nhân của người khác.
Trù khi Diệp Ngọc Dao tự mình cho biết.
Vân Ngữ Tịch nằm mơ một giấc mơ dài, những cảnh tượng trong bệnh viện năm mười bảy tuổi lần lượt chiếu lại như một cuốn phim buồn, không ngăn cảm đau đớn trong lòng , cứ thể khóc vật vã.
Cô đột nhiên mất đi ý chí sống, ông ngoại đã mất, người thường nhiều năm lại kết hôn với người khác, dường như trở nên thừa thãi…
Trong bóng tối, không biết bàn tay ai đang nắm chặt tay , ấm áp dễ chịu, một lúc sau cảm thấy cả người mình ôm lấy, có người nóng nảy vào tai , giọng rất cảu kỉnh, dường như tìm điểm tựa liền ôm lấy đối phương khóc thật to, như muốn trút ra hết sự tủi hờn.
Phong Tiêu vừa rồi rất bất mãn, lúc này thấy đang khóc tức tưởi, hoàn toàn mất bình tĩnh. Không còn cách nào khác đành ôm chặt vào lòng ngực, thuận tiện trừng mắt những người xung quanh đang bàn tán, nếu không có việc gì thì nhanh đi ra ngoài.
Đều là lỗi của Tam ca trêu chọc hắn, rằng nếu hắn muốn đối phương ngừng khóc thì cứ ôm một cái là .
Ma xui quỷ khiến sao mà hắn lại tin lời.
Chờ đến lúc tỉnh ngộ, người đó đã nằm trong vòng tay , trời nóng như ấy là tràn đầy khí lạnh, khó chịu muốn bỏ ra đối phương lại nằm trong ngực khóc lớn hơn.
Ngô Trình Thành đi ra ngoài, có thể khóc thành tiếng là chuyện tốt, vừa rồi bộ dạng khóc lặng lẽ kia khiến tất cả mọi người đều cảm thấy đau lòng.
Đặc biệt là một người mạnh miệng nào đó.
Bản thân Phong Tiêu có lẽ không thấy chính mình, Ngô Trình Thành thấy rõ, khuôn mặt của Phong Tiêu đầy sự đau lòng, còn ở đó rằng không thích con nhà người ta.
Bạn thấy sao?