Tôi đẩy ta ra, bóp chặt cổ ta, mạnh đến mức muốn bóp cổ ta đến chết.
Tôi khóc đến ngạt thở.
Dường như muốn rút cạn toàn bộ sức lực của tôi.
Nước mắt tôi rơi từng giọt từng giọt.
Anh ta không chống cự mà chỉ im lặng tôi.
Mặt ta dần chuyển sang màu đỏ rồi chuyển sang tím.
Nhưng ta vẫn không gì.
Sau đó tôi buông ta ra.
Tôi đưa tay lau nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu, mặt không biểu : "Anh tổn thương tôi, cho nên vừa rồi tôi cũng tổn thương , Trình Triệt, chúng ta hòa nhau."
Anh ta lại đột nhiên luống cuống: "Không đâu."
Sau đó ta giữ chặt tay tôi, cố gắng đeo chiếc nhẫn vào tay tôi.
Rõ ràng là tôi muốn khóc, không thể khóc nữa.
Rõ ràng là tôi muốn đẩy ta ra, có vẻ như vừa rồi tôi đã dùng hết sức lực.
Tôi chỉ lặng lẽ ta run rẩy đeo chiếc nhẫn vào tay tôi, giọng trầm thấp đến không nghe : "Trình Triệt, tôi không muốn thấy nữa, tôi cảm thấy ghê tởm."
Vào lúc này Khương Hân bước vào.
8
Tôi quên mất, ta có mã khóa vân tay nhà chúng tôi.
Thật nực , lúc trước khi tôi ấn lưu vân tay ta, như thế nào cũng không ngờ có một ngày người này lại cướp trai của tôi.
Cô ta vẫn đang mặc chiếc váy hai dây mỏng vừa rồi.
Lúc này, toàn thân đều ướt đẫm, những đường cong trên cơ thể lúc ẩn lúc hiện.
Tóc dán vào mặt, đôi môi trắng bệch.
Cô ta đứng ở cửa, tôi và Trình Triệt, giọng run run: "Thẩm Duyệt, đừng trách ấy, là tôi , là tôi hèn hạ."
Tôi sang, bình tĩnh : "Khương Hân, thực sự muốn như chỉ vì một người đàn ông sao?"
Ánh mắt ta hơi né tránh, do dự một lúc mới : "Tôi không muốn bỏ lỡ, tôi đã bỏ lỡ bên ấy 5 năm rồi..."
"Được, rất tốt." Tôi mỉa mai hai tiếng.
Thì ra không thể so với .
Nhiều năm như , tôi đã chứng kiến ta thay đổi trai hết người này đến người khác.
Tôi cho rằng ta chưa gặp đúng người.
Nhưng tôi không ngờ trong suốt 5 năm chúng tôi ở bên nhau.
Không lúc nào mà ta không hối hận vì đã từ chối Trình Triệt.
Còn để Trình Triệt ở bên cạnh tôi.
Nhưng nếu không có hai người bọn họ.
Có lẽ tôi chỉ buồn một lúc vì tỏ thất bại.
Sau khi vào đại học, có lẽ tôi sẽ buông bỏ và quên đi.
Bạn thấy sao?