Sai Vị Trí – Chương 5

Tôi dùng đầu ngón tay nhéo mạnh vào đùi, buộc mình phải bình tĩnh lại.

 

"Vậy lần sau nếu ta có xảy ra chuyện gì thì có phải sẽ an ủi ta trên giường đúng không?"

 

Anh ta cau mày: "Em không cần phải mấy lời khó nghe như ."

 

Thấy tôi phớt lờ không để ý tới ta, ta thêm: "Anh sẽ không bao giờ liên lạc với ấy nữa".

 

"Ồh sao, bị nhân cách phân liệt sao, vừa này còn thâm , hiện tại thì tuyệt ."

 

Ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng sấm vang lên.

 

"Nhìn xem, ngay cả ông trời cũng không tin lời của tên cặn bã như ."

 

Nói xong, tôi tiếp tục thu dọn quần áo.

 

Anh ta muốn tới ngăn cản lại không dám.

 

Chỉ đứng đó nhỏ giọng : "Duyệt Duyệt, người là em, ấy không có gì cả, em có thể cho một cơ hội nữa không?"

 

"Cho một cơ hội để tiếp tục cắm mấy cái sừng nữa lên đầu tôi sao?"

 

"Em đừng có như nữa."

 

Anh ta có chút luống cuống tay chân, hốc mắt đỏ hoe: "Đừng đi có không, em đã đồng ý lời cầu hôn của rồi, chúng ta sắp kết hôn rồi, coi như đêm nay chưa có chuyện gì xảy ra không?"

 

7

 

Được không?

 

Sao ta có thể ra một lời trơ trẽn như !

 

Anh ta coi tôi là cái gì?

 

Tôi có phải là người có thể tùy tiện ở bên ta rồi lại tùy tiện bị vứt bỏ sao?

 

Phải chăng dù biết ta và thân lừa dối tôi tôi vẫn phải coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà tha thứ cho ta sao?

 

Bên ngoài đột nhiên có một tia sét lóe lên.

 

Sau đó trời mưa.

 

Tôi ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh : "Trình Triệt, tôi tổn thương."

 

"Anh sai rồi... Anh sai rồi." Anh ta lặp đi lặp lại câu này.

 

Tôi bức ảnh của tôi và ta treo giữa phòng ngủ.

 

Trong lòng tôi vô cùng suy sụp.

 

Cái chỗ đang đập lên đập xuống đấy đang nhức nhối vì đau đớn.

 

Cục tức đó không thể thở ra cũng không thể nuốt xuống , vô cùng khó chịu.

 

Thật là quá khó chịu rồi.

 

Tôi ta, sau đó cầm lấy chiếc điều khiển từ xa trên chiếc bàn cạnh giường dùng sức đập mạnh vào bức hình.

 

"Bốp" một tiếng, tấm kính vỡ tan, bức ảnh bên trong rơi xuống.

 

Tôi cầm chiếc kéo bên cạnh, đi lên cắt bức ảnh thành từng mảnh, cắt rồi lại cắt.

 

Trình Triệt đột nhiên lao tới ôm lấy tôi, ôm chặt tôi vào lòng ngực, như đang an ủi như đang hứa hẹn, giọng trầm thấp nghẹn ngào: "Thẩm Duyệt, em, chỉ em."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...