Khương Hân khóc lóc kéo tôi: "Xin lỗi, Thẩm Duyệt, năm đó là tôi cự tuyệt Trình Triệt, các người còn chưa kết hôn, tôi không muốn bỏ lỡ ấy, có thể nhường ấy cho tôi không?"
Tôi ta, khi Trình Triệt không ý đến, tôi ra tay tát ta một cái.
"Các người có thấy mình đê tiện không!"
Không ngờ tôi sẽ đánh ta, Khương Hân ôm mặt khóc nức nở : "Tôi cũng ấy có không? Yêu một người cũng phạm pháp không?"
Tôi tức giận đến mức gần như điên cuồng hét lên: "Không phạm pháp, hai người các người phạm tiện!"
Trình Triệt cúi người nhặt chiếc nhẫn trên mặt đất lên, tiến lên một bước muốn kéo tôi: "Thẩm Duyệt, bình tĩnh một chút."
Tôi né tránh tay ta, ta từng chữ một: "Trình Triệt, chúng ta kết thúc rồi."
6
Tôi quay người định rời đi, dưới chân lại đột nhiệt trống rỗng.
Tôi bị Trình Triệt ôm lên.
Anh ta có chút luống cuống: "Không có kết thúc, em nghe giải thích."
Tôi dùng sức vùng vẫy trên người ta, hai chân đong đưa, hét lên: "Anh thả tôi xuống!! Trình Triệt, đồ khốn nạn."
Nhưng ta vẫn giữ chặt chẽ, nắm lấy chân tôi, tôi không thể cử .
Khương Hân đứng tại chỗ, nước mắt chảy dài gọi ta: "Trình Triệt…"
Anh ta như không nghe thấy, một đường ôm tôi, cuối cùng nhét tôi vào trong xe.
"Trình Triệt, cút đi, cút ra khỏi đây đi, tôi muốn xuống xe, thả tôi xuống!"
Anh ta khóa chặt cửa xe, chưa đợi tôi chuyện đã lái xe lao ra ngoài.
Khi về đến nhà, toàn thân tôi như muốn rã rời.
Vừa bước vào, tôi đi thẳng vào phòng ngủ, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Mở chiếc vali ra, tôi ném từng bộ quần áo vào trong.
Trình Triệt ngăn cản tôi: "Anh có thể giải thích."
Tôi hất tay ra, lạnh lùng : "Đừng chạm vào tôi, tôi cảm thấy dơ bẩn."
Nhưng ta lại không quan tâm, tự mình : "Anh thừa nhận lý do ở bên em là không đơn thuần."
"Khi còn ở học cấp ba, từng thích Khương Hân, đúng thật là muốn trả thù ấy nên mới lựa chọn ở bên cạnh em."
"Nhưng sau đó đã dần dần em, Thẩm Duyệt, bây giờ người chính là em."
"Rồi sao, bởi vì tôi nên tôi phải mang ơn đội nghĩa với sao?"
Anh ta liếm môi, vội vàng giải thích: "Ý không phải ."
"Vừa rồi chỉ là có hơi mất lý trí, thấy ấy khóc có chút đáng thương, đột nhiên cảm thấy hả giận một chút, cho nên mới ra những lời đó."
Bạn thấy sao?