"Duyệt Duyệt, đã lừa dối em là sai, cầu xin em đừng mặc kệ có không. 5 năm đó chúng ta đã vui vẻ như , không phải em cũng vui vẻ sao? Anh đã sẽ cho em một cái nhà, sẽ thực hiện toàn bộ không, em em trẻ con nhất nên đã mua hết đồ vật dành cho trẻ con cho em, chúng ta quên đi quá khứ, bắt đầu lại không?"
Ba tôi tôi ngây người, vỗ vai tôi: "Ba tôn trọng suy nghĩ của con."
Tôi lấy tờ giấy lại, xé bỏ: "Ba, ba biết con người của con, từ nhỏ đã cố chấp, đã ra quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi."
Cho nên nếu đã chia tay rồi thì sẽ không bao giờ giẫm lên vết xe đổ nữa.
21
Thỉnh thoảng bè tôi trò chuyện với tôi sẽ về thái của bọn họ.
Khương Hân ngày ngày theo đuổi Trình Triệt, bởi vì thành tích kém nên bị công ty sa thải.
Dù sao Trình Triệt cũng việc ở công ty của chính mình, cũng không có ảnh hưởng gì.
Chỉ là tinh thần không còn tốt như trước nữa.
Bọn họ không ở bên nhau.
Sau khi tôi biết chuyện này, hỏi tôi: "Cậu có tha thứ cho cậu ta không?"
Tôi lắc đầu.
Trái tim tôi không đủ mạnh mẽ để tha thứ cho bọn họ vì đã tổn thương tôi.
Trước đây, tôi ích kỷ và bị tẩy não cảm thấy ba tôi bỏ rơi tôi, chia sẻ cuộc sống với người khác, tôi không còn là vị trí thứ nhất trong lòng ông ấy.
Nhưng nghĩ đến tôi có người , có thân, lúc đó tôi cảm thấy cuộc sống như là đủ rồi.
Nhưng nửa năm trôi qua, tôi thích những ngày tháng ồn ào náo nhiệt với ba, thích đi mua sắm đồ ăn và nấu ăn với dì Lý.
Đơn giản và chân thực.
Tôi đã từng Trình Triệt.
Tôi đã từng có người chị em thân thiết nhất.
Nhưng bây giờ, vô thức nghĩ tới bọn họ, chỉ có cảm giác như đã qua một đời.
Đôi khi tôi tự hỏi nếu lúc trước tôi không đến tìm Trình Triệt để tỏ .
Hoặc tôi không đồng ý với lời tỏ của Trình Triệt.
Hiện tại có phải chúng ta sẽ khác phải không?
Nhưng mà không có nếu như.
Có lẽ đây chính là cuộc sống.
22
Trước khi đón tết, Khương Hân đến gặp tôi.
Tôi không gặp ta.
Nhưng mà ta không bỏ cuộc, nhờ nhiều bè giúp mình.
Cuối cùng tôi cũng gặp ta.
Đó là ở quán cà phê mà ngày trước chúng tôi thích nhất.
Đã lâu không gặp nhau, thực sự có chút xấu hổ.
Cô ta thấy tôi tới, lo lắng : "Thẩm Duyệt, tôi xin lỗi."
Bạn thấy sao?