1
Năm thứ 5 bên cạnh Trình Triệt, ta đã chuẩn bị một buổi lễ cầu hôn hoành tráng cho tôi.
Khi ta đeo nhẫn vào tay tôi, tôi mỉm tôi đồng ý.
Nhưng người thân nhất của tôi Khương Hân lại đỏ mắt, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cô ta qua tôi hướng tới Trình Triệt bên cạnh, nở một nụ còn khó coi hơn cả khóc.
"Thẩm Duyệt, tôi thật hâm mộ với , thật hâm mộ..."
Tôi vỗ nhẹ vào lưng ta, : "Tôi cũng hâm mộ , có thể mỗi ngày đổi một người trai, còn tôi thì thật đáng tiếc, mới hẹn hò có một người thì đã phải kết hôn rồi."
Trình Triệt ngạc nhiên vẫn im lặng.
Anh ta thẳng vào Khương Hân.
Cô ta tiếp: "Trình Triệt thế mà lại ở bên cậu 5 năm, nếu lúc đầu…"
Cô ta còn chưa xong, Trình Triệt đã cầm lấy hai chai rượu trên bàn, ngắt lời ta: "Chúc phúc cho chúng tôi đi."
Khương Hân đưa tay nhận lấy rượu ta đưa, vừa vừa khóc: "Thẩm Duyệt, xem tại sao lại có người lại dễ dàng quên một người như ?"
Tôi cho rằng ta đang những người trai cũ của ta.
Vì thế an ủi: "Đó là bởi vì chưa gặp đúng người."
Cô ta uống hết ly này đến ly khác, giọng điệu buồn bã lắc đầu: "Gặp rồi, tôi đã bỏ lỡ."
Sau đó ta đứng dậy, lảo đảo đi vào phòng vệ sinh.
Tôi đang định đi cùng ta thì Trình Triệt vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng trước: "Có vẻ ấy uống nhiều quá, để đi xem xem."
Tôi sững người một lúc, sau đó gật đầu.
2
Một lúc lâu mà bọn họ còn chưa quay lại, tôi hơi lo lắng nên đi theo bọn họ.
Phòng vệ sinh không có ai, có một sân hiên nhỏ dẫn lên cầu thang bên cạnh.
Đang muốn quay người rời đi, tôi nghe tiếng khóc trầm thấp Khương Hân.
Vô thức quay lại, tôi đi lên.
Nhìn thoáng qua liền thấy Trình Triệt và Khương Hân đang đứng cùng nhau.
Bàn tay Trình Triệt lúc này đang đặt lên tóc ta, như đang vuốt ve lại như đang an ủi.
"Đây không phải là điều em muốn thấy sao?"
"Lúc trước là em cự tuyệt , là em Thẩm Duyệt thích ."
Khi ta lời này, trong mắt không có chút cảm gì.
Nhưng tôi thấy sự thân mật trong hành của ta.
"Như em mong muốn, và ấy đang ở bên nhau, chúng ta sẽ sắp phải kết hôn, em có hối hận không?"
"Ù" một tiếng, đầu óc tôi chợt trở nên trống rỗng.
Chỉ cảm thấy dưới chân nặng như chì.
Bạn thấy sao?