Anh mở cửa, hỏi:
“Y Y, em có ở nhà không? Anh nhắn tin bảo 10 giờ đến bệnh viện, sao em vẫn chưa xuống?”
Tôi không chút biểu cảm, hỏi ngược lại:
“Anh không thấy tin nhắn em gửi à?”
Phó Tư Niên sờ túi áo, như sực nhớ ra điều gì đó, gượng gạo:
“Chưa xem, có chuyện gì sao?”
Sao có thể là chưa xem?
Chắc là chưa kịp đổi lại chiếc điện thoại chính thôi.
Tôi kéo vali ra cửa, lạnh nhạt :
“Em đi đây, cứ tự nhiên.”
Phó Tư Niên không hiểu gì, cau mày hỏi:
“Em vẫn còn giận chuyện cầu hôn hôm qua à?”
Tôi thẳng vào :
“Anh nghĩ sao?”
Có lẽ đã chắc chắn lý do tôi muốn rời đi, thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi đến ngăn kéo bàn trà, lẩm bẩm:
“Ai bảo em đến đột ngột, chưa kịp chuẩn bị.”
“Dù thời điểm hơi sai lệch, chúng ta đã tích đủ 99 tấm vé tàu. Lẽ ra khi có tấm thứ 100, phải cầu hôn em rồi.”
“Y Y, em lấy vé tàu của em ra đi, chúng ta cùng chứng kiến khoảnh khắc này.”
Nhưng lật qua lật lại mãi mà không tìm thấy.
Sắc mặt Phó Tư Niên đầy nghi hoặc, cho đến khi thấy tấm vé tôi đặt trên bàn, liền vội vàng cầm lên, :
“Thời điểm em đến chính là thời gian kỷ niệm cầu hôn của chúng ta rồi! Để xem… ngày 1 tháng 12 năm 2024, 5 giờ chiều…”
Nụ của chợt tắt ngấm.
Sắc mặt lập tức thay đổi:
“Chuyến tàu của em đến lúc 5 giờ chiều?!”
4.
Tôi nhạt, cuối cùng cũng phát hiện ra thời gian tôi đến nhà không đúng.
Phó Tư Niên cứng đờ mặt, dò hỏi:
“Em thấy buổi tập dượt cầu hôn của rồi à? Có phải hơi ngốc không?”
Tôi thản nhiên :
“Không thấy.”
Khi còn chưa kịp vui mừng, tôi chậm rãi từng chữ một:
“Nhưng tôi đã nghe , không phải ánh trăng sáng trong lòng thì với ai cũng là tạm bợ, bao gồm cả tôi – kẻ thay thế mang tên Tông Y Y.”
“Tôi cũng biết chiếc nhẫn 100.000 tệ đó là mua cho ánh trăng sáng, hôm qua dối tôi tất cả.”
Phó Tư Niên hoảng hốt rút ra chiếc nhẫn mới mua, vội vàng :
“Anh sai rồi, Y Y, em tha thứ cho đi. Tiểu Bạch đã kết hôn rồi, với ấy thực sự không còn gì cả.”
“Chiếc nhẫn em không vừa, lập tức đổi ngay. Y Y, em không thể rời bỏ .”
Anh run rẩy muốn đeo chiếc nhẫn vào tay tôi, liên tục hứa hẹn:
“Chỉ là muốn hoàn thành giấc mơ thời niên thiếu thôi, ai mà chẳng có chút tiếc nuối chứ? Anh và ấy thực sự đã chấm dứt rồi.”
Tôi chiếc nhẫn rẻ tiền ấy, chỉ thấy mệt mỏi vô cùng.
Nỗi đau từ lồng ngực lan ra khắp cơ thể, khiến tôi nghẹn ngào hỏi:
“Phó Tư Niên, một tiếng trước, trong phòng họp, môi của Tiểu Bạch… vẫn còn ngọt chứ?”
5.
Tôi và Phó Tư Niên gặp nhau khi du học thạc sĩ ở nước ngoài, là hàng xóm của nhau.
Trước khi đi du học, cha mẹ tôi cuối cùng cũng kết thúc mười năm hôn nhân đầy sóng gió, mỗi người ôm một người mới mà rẽ lối.
Cha tôi :
“Y Y, có thời gian thì dạy kèm em trai con. Con luôn giỏi giang, chỉ tiếc là mẹ con không có phúc sinh con trai, nếu không thì cha đã chẳng cần tìm người phụ nữ khác.”
Mẹ tôi thì bảo:
“Nếu không phải vì đợi con tốt nghiệp đại học, mẹ đã chia tay cái gã như bọ rùa đó từ lâu rồi. Y Y, sau này cố gắng chỉ về với mẹ vào dịp Tết thôi, không thích có người ngoài đến nhà vào ngày thường.”
Tôi ở lại căn nhà cũ một mình, đốt sạch ảnh gia đình, mang theo toàn bộ số tiền tiết kiệm trước đây, đăng ký học thạc sĩ, chật vật sống qua ngày.
Ban ngày tôi căng sức nghiên cứu đề tài, đi thêm; ban đêm thì cuộn mình trong căn phòng nhỏ, vừa khóc vừa ăn đồ ăn thừa đã nguội lạnh.
Khi Phó Tư Niên gõ cửa phòng tôi, tôi mới biết căn nhà này cách âm không tốt.
Anh đã bị tiếng khóc của tôi quấy nhiễu suốt một tháng.
Tôi ngượng ngùng :
“Xin lỗi nhé.”
Phó Tư Niên đưa cho tôi một miếng bánh nhỏ:
“Không sao đâu. Em khóc nghe giống tiếng mèo con, không ồn chút nào. Ăn chút đồ ngọt đi, thư giãn một chút.”
Đó là lần đầu tiên sau hơn nửa năm, tôi mới ăn đồ ngọt.
Vị ngọt thanh nhẹ như bật mở công tắc nào đó trong tôi, khiến hormone và dopamine ào ạt tiết ra.
Tôi nhớ kỹ khuôn mặt người hàng xóm Trung Quốc này.
Từ đó, chúng tôi dần trở nên thân thiết.
Phó Tư Niên chủ giới thiệu tôi vào các câu lạc bộ, dẫn tôi tham gia những hoạt để kiếm điểm cộng.
Anh sợ tôi tan muộn sẽ bị kẻ xấu trấn lột, chủ giới thiệu tôi việc ở chỗ .
Dù không cùng ngày, vẫn sẽ đứng đợi tôi tan ca rồi mới rời đi.
Bất kể là học hay khách hàng có ý đồ không tốt với tôi, đều bị mạnh mẽ gạt ra.
Tôi dần dần mở lòng với , kể về những tổn thương trong gia đình.
Anh cũng , trước khi ra nước ngoài, đã trải qua một chuyện rất đau lòng, vì khi thấy tôi, không kìm mà muốn giúp đỡ.
Phó Tư Niên an ủi tôi:
“Y Y, chúng ta đang chữa lành cho nhau. Mỗi khi thấy em , cũng cảm thấy rất vui.”
Chúng tôi giống như một con thuyền nhỏ lạc lõng trên biển cả, may mắn tìm thấy một bến cảng độc, vì mà nương tựa vào nhau.
Thế là thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.
Ban đầu, tôi rất thiếu cảm giác an toàn, thường bày ra dáng vẻ hung dữ để che giấu nỗi sợ:
“Phó Tư Niên, không phản bội em. Nếu không, em sẽ đánh nhừ tử đấy!”
Phó Tư Niên giơ hai tay đầu hàng, nịnh nọt:
“Vậy thề, đời này tuyệt đối không phản bội em!”
Biểu cảm kiên định khi ấy, dần dần biến thành dáng vẻ lảng tránh ánh mắt tôi của hiện tại.
Biến thành kiểu người mà tôi ghét nhất.
Tôi đầy chán ghét, lạnh lùng :
“Phó Tư Niên, không xứng đáng có chân thành.”
Phó Tư Niên vì xấu hổ mà tức giận, lập tức cãi lại tôi:
“Thế còn em? Em xứng đáng có đích thực sao?”
“Ngay cả cha mẹ em còn không thể cho em vĩnh viễn không phản bội, tại sao lại mong chờ ở ?”
“Chúng ta đâu còn là trẻ con nữa, đi đến ngày hôm nay đã chẳng dễ dàng gì, em không thể bớt cố chấp đi sao?”
“Hôn nhân chẳng phải đều như sao? Người không thể chờ đợi mãi cuối cùng vẫn là em, Tông Y Y. Anh là vì tốt cho em!”
Tôi kinh ngạc :
“Phó Tư Niên, đang cái gì ?!”
Anh bóp trán, trầm giọng :
“Chẳng lẽ sai sao? Xã hội bây giờ là như .”
“Y Y, từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ đến việc chia tay em, chỉ muốn cùng em bước vào hôn nhân.”
“Em không thể vì một sai lầm nhỏ của mà phủ nhận toàn bộ cảm này.”
“Trong chuyện này, tự thấy mình không hổ thẹn.”
Tôi bật châm biếm:
“Một sai lầm nhỏ sao…?”
“Phó Tư Niên, đây chính là cách định nghĩa hành vi ngoại của mình?”
“Nếu thực sự không có gì phải hổ thẹn, thì đưa cả hai chiếc điện thoại của cho tôi xem đi.”
Sắc mặt Phó Tư Niên lập tức trắng bệch.
6.
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của , tôi chỉ thấy buồn .
Cười tự cho mình đúng, tôi mù quáng, chọn một người chỉ đẹp mã bên ngoài thối nát bên trong.
Phó Tư Niên còn định giải thích, tôi không muốn nghe nữa.
Tôi vạch trần toàn bộ những sự thật bị che giấu sau lớp vỏ ngọt ngào đó, từng lời đều khiến phải đau đớn:
“Thời gian du học, luôn đến bưu điện, tôi tưởng thích sưu tầm tem.”
“Muốn tặng một món quà, nhân viên quầy , đang chờ thư từ một người phụ nữ có họ ‘Bạch’.”
“Tôi từng nghĩ đó là người thân của , giờ nhớ lại, đó chính là Tiểu Bạch.”
“Anh đột ngột đi du học, chẳng phải vì ta bỏ để cưới một công tử nhà giàu sao?”
“Tại buổi họp lớp cấp ba, tỏ ra dửng dưng với Tiểu Bạch, sau lưng lại điều tra về chồng ta.”
“Biết hắn sản, đối xử tệ với ta, đã lén đưa tiền, thậm chí giúp ta tìm việc.”
“Năm năm xa, đến gặp tôi mỗi nửa tháng không phải vì tôi, mà là để che giấu sự tồn tại của ta.”
“Quà kỷ niệm tặng tôi, chỉ là những thứ ta không chọn mà thôi.”
“Hôm qua, các người diễn một màn cầu hôn, ta chuẩn bị sẵn khách sạn.”
“Chỉ vì tôi bất ngờ xuất hiện, mới phải ứng phó, còn sợ tôi lấy đi chiếc nhẫn 100.000 tệ đó.”
“Hôm nay, vội vã cầu hôn để bù đắp cho tôi, nhẫn chỉ có 3.000 tệ.”
“Rồi lại mở miệng tôi.”
“Phó Tư Niên, của rẻ mạt đến thế sao?”
“Hay là, trong mắt , tôi chỉ đáng giá từng ấy, chỉ có thể là lựa chọn cuối cùng của ?”
Tôi cố giữ giọng bình tĩnh, vẫn không giấu nổi chút nghẹn ngào.
Rất nhiều chuyện, tôi tận mắt chứng kiến.
Nhưng phần lớn, là do Tiểu Bạch cho tôi biết.
Cuộc gọi lạ kia chính là ta gọi đến.
Cô ta :
“Tông Y Y, số may thật đấy. Tôi muốn ly hôn với hắn, hắn lại phải có trách nhiệm với .”
“Cô có gì tốt chứ? Dựa vào đâu mà có thể giữ hắn bên mình?”
“Rõ ràng hắn tôi trước!”
“Nếu như không mới là kẻ thứ ba, mới là người đáng thương nhất trong mối quan hệ này.”
Phó Tư Niên đã biến ta thành một kẻ điên vì .
Tôi chẳng thể khuyên ta, cũng không muốn bản thân mình đi vào vết xe đổ.
Tôi chậm rãi tháo nhẫn ra, :
Bạn thấy sao?