Bà nhẹ nhàng rõ ràng :
“Lý Quyên, chị rồi. Con bé chỉ là sinh viên đại học, sao biết tư vấn điền nguyện vọng?
“Chị vẫn nên mời thầy chuyên môn giúp Thâm Thâm thì hơn. Chuyện gì cũng phải để người có chuyên môn .”
Lý Quyên nghe đành câm nín.
Bà ấy tỏ vẻ không vui, chẳng bao lâu sau lại tự an ủi mình:
“Thôi rồi, hôm nay là ngày vui của con trai tôi, tôi không chấp nhặt.”
Nhưng niềm vui của bà ta đến quá sớm.
Ngay lúc đó, Cố Thâm khoác áo ngoài, cầm túi đựng đồ thi, dáng vẻ mệt mỏi ủ rũ, cúi đầu bước qua cổng khu phố.
Thấy con trai quý trở về, Lý Quyên mừng rỡ chạy đến:
“A! Thâm Thâm về rồi à?
“Thi thế nào? Chắc không khó chút nào phải không?
“Ơ, không đúng. Giờ này chưa đến giờ hết giờ thi, sao con lại về sớm thế?”
Cố Thâm thở dài nặng nề, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi:
“Vì… con không .
“Bài văn con không viết nổi, nộp giấy trắng.”
Bầu trời của Lý Quyên như sụp đổ. Bà ấy không chịu nổi cú sốc này, ngã quỵ xuống đất.
Giọng bà run rẩy:
“Giấy trắng? Sao con có thể tùy tiện như thế ? Mất bài văn thì sao đủ điểm đỗ Thanh Hoa?”
Nhưng Cố Thâm lại cáu kỉnh xoa trán:
“Mấy môn còn lại con cũng không muốn thi nữa. Vậy thôi.”
Lý Quyên nằm đó gào khóc thảm thiết, Cố Thâm chẳng mảy may bận tâm, đi thẳng mà không một lời an ủi.
12
Trên đường về nhà, mẹ tôi kể lại những chuyện đã xảy ra với Cố Thâm trong những năm qua.
Hóa ra, Cố Thâm từ lâu đã hối hận.
Những năm qua, cuộc sống của ta không hề tốt đẹp.
Ban đầu, ta xin Lý Quyên số tiền dưỡng lão 200.000 tệ để khởi nghiệp. Anh ta mở một quán cà phê, cuối cùng thua lỗ nặng nề, trắng tay.
Sau đó, ta nghề giao hàng. Một lần, ta cờ gặp Lâm Tuyết và một người đàn ông khác trong khách sạn. Quá tức giận, ta đã đánh người đàn ông đó một trận và phải bồi thường 100.000 tệ.
Không lâu sau, Lâm Tuyết đề nghị chia tay.
Cô ấy :
“Dù tôi cũng không thể tham gia kỳ thi đại học, ít nhất tôi vẫn có nhan sắc. Còn , chẳng có gì cả. Cuộc sống của đã hoàn toàn sụp đổ, còn tôi vẫn có thể tìm thấy tương lai.
“Với lại, mẹ … tôi không muốn nhắc tới nữa. Ngày nào bà ấy cũng coi tôi như kẻ thù. Với hoàn cảnh như , chúng ta còn có thể tiếp tục sao?”
Từ đó, Lâm Tuyết không bao giờ đến nhà Cố Thâm nữa.
Còn Cố Thâm, kể từ lúc đó như biến thành một người khác. Anh ta nhốt mình trong nhà, tập trung chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Lúc này, kỳ thi chỉ còn cách một năm.
Nhưng ngay cả khi đã bắt đầu học lại, tâm trạng của ta vẫn không ổn định. Anh ta thường xuyên nổi giận với mẹ mình, hét, đập đồ, thậm chí đập cửa, khiến hàng xóm than phiền không dứt.
Càng nghiêm trọng hơn, ta không chỉ mắng mà còn đánh cả mẹ mình.
Lý Quyên thường xuyên xuất hiện với khuôn mặt sưng tím, cơ thể đầy vết bầm. Nhưng để bảo vệ chút danh tiếng còn lại cho con trai, bà không bao giờ kể sự thật. Khi hỏi, bà chỉ bảo rằng mình tự ngã.
Rồi một ngày, trong cơn giận dữ khi đánh mẹ, Cố Thâm hét lên:
“Chẳng phải vì mẹ cứ ngày ngày bắt nạt Lâm Tuyết sao? Nếu không, ấy sao bỏ con mà đi tìm người khác? Con và Tuyết chia tay đều là lỗi của mẹ!”
Nghe đến đây, tôi không khỏi cảm thán.
Câu này sao quen thuộc thế?
Kiếp trước, người chịu trách nhiệm cho thất bại của ta là tôi. Kiếp này, người gánh tội thay ta lại là mẹ ta.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Cố Thâm chưa bao giờ tự nhận lỗi lầm của mình. Với ta, tất cả mọi sai lầm đều là lỗi của người khác.
Nhưng rõ ràng, mọi lựa chọn đều nằm trong tay ta.
Kiếp trước, tôi chỉ phân tích lợi và cho ta. Anh ta hoàn toàn có thể tự quyết định có giúp Lâm Tuyết hay không. Nhưng ta chọn con đường có lợi nhất cho mình, sau đó lại quay sang đổ lỗi cho tôi vì đã ngăn cản của họ.
Kiếp này, Lý Quyên chỉ đơn giản là ghét Lâm Tuyết. Điều này rất tự nhiên, vì ai mà không ghét người đã hủy tương lai con trai mình?
Cố Thâm hoàn toàn có thể đưa Lâm Tuyết rời khỏi nhà, hoặc nghiêm túc cầu mẹ mình đừng bắt nạt ấy nữa.
Với tư cách là con trai duy nhất của Lý Quyên, chắc chắn lời của ta sẽ có trọng lượng.
Nhưng ta không gì cả.
Trước mặt Lâm Tuyết và Lý Quyên, ta chưa bao giờ dứt khoát đứng về phía Lâm Tuyết. Thậm chí, đôi khi ta còn giống mẹ mình, dùng những lời lẽ như “ đã hy sinh quá nhiều vì em” để thao túng tinh thần ấy.
Lý do Lâm Tuyết đề nghị chia tay, nguyên nhân sâu xa vẫn nằm ở chính con người Cố Thâm.
13
Lý Quyên đã chịu đựng suốt một năm.
Kỳ thi đại học năm nay là tất cả hy vọng của bà ấy.
Bà ta ngây thơ nghĩ rằng con trai mình vẫn là thiên tài ngày nào, lần này chắc chắn sẽ lại dễ dàng đứng đầu bảng xếp hạng.
Bà ta tin rằng, một khi con trai đỗ vào Thanh Hoa, những ngày tháng khổ cực của mình sẽ chấm dứt.
Nhưng bà ấy đã nhầm.
Sai lầm lớn nhất của bà là sự ngây thơ.
Bà cứ nghĩ rằng con trai mình từng là học bá, thì lần này đỗ Thanh Hoa là điều hiển nhiên.
Nhưng bà quên mất, ngày trước Cố Thâm là học bá nhờ vào sự nỗ lực không ngừng suốt ba năm trung học, nhờ đội ngũ giáo viên giỏi nhất ở lớp chuyên, nhờ vào các tài liệu ôn tập tiên tiến và sự cạnh tranh với những học xuất sắc xung quanh.
Còn hiện tại, ở nhà, ta có gì?
Không giáo viên, không bè, chỉ một mình ta cắm đầu học. Với điều kiện như , sao có thể đạt kết quả tốt?
Nếu như ta vẫn giữ tinh thần học tập như xưa, có lẽ còn một tia hy vọng.
Nhưng suốt hai năm qua, cậu chẳng gì liên quan đến việc học, tất cả kiến thức phổ thông hầu như đã quên hết.
Hy vọng của Lý Quyên cuối cùng chỉ là một giấc mơ hão huyền.
Sau kỳ thi đại học, Cố Thâm tự nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày liền.
Từng là thiên tài, từng nghĩ mình có thể lại từ đầu sau khi thi lại, giờ đây giấc mơ của cậu hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng điều khiến cậu tuyệt vọng hơn vẫn còn ở phía trước.
Trong những ngày cậu thất bại ê chề, Lâm Tuyết đã mua một căn biệt thự ba tầng ở khu phố cao cấp gần đó, sống cuộc sống tự do tài chính.
Hóa ra, sau khi chia tay Cố Thâm, Lâm Tuyết chuyển sang KOL trên mạng xã hội. Với nhan sắc nổi bật, chỉ trong vòng một năm, ấy đã thu hút hàng triệu người theo dõi, trở thành một hot girl nổi tiếng.
Khi Cố Thâm đang ở đáy vực thẳm, Lâm Tuyết lại bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Đúng như ấy từng , nhan sắc chính là tài sản lớn nhất của .
Dù mất cơ hội thi đại học, ấy vẫn còn vẻ ngoài để điểm tựa; còn Cố Thâm chỉ có một con đường duy nhất là đại học, cánh cửa ấy giờ đã đóng chặt.
Cố Thâm đã hoàn toàn bế tắc.
14
Một buổi tối bình thường, Cố Thâm cầm theo một con d,ao rời khỏi nhà trong lặng lẽ.
Ngày hôm sau, tin tức một hot girl mạng bị sát tại khu biệt thự cao cấp đã lên trang đầu bảng xếp hạng tìm kiếm ở địa phương.
Ngày thứ ba, Cố Thâm bị bắt.
Sau khi bị bắt, ta cầu gặp tôi.
Tôi đồng ý, bởi tôi muốn tận mắt chứng kiến cảnh ta rơi vào tận cùng bi kịch. Điều đó khiến tôi hả hê.
Khi gặp lại, Cố Thâm khóc như một đứa trẻ.
Một lúc lâu, ta sụt sịt :
“Tiểu Nghiên, tại sao? Tại sao kiếp này em không ngăn cản ?”
Tôi lập tức hiểu rằng, ta cũng đã sống lại.
Tôi bật lạnh lùng:
“Ngăn ư? Kiếp trước tôi đã ngăn rồi. Kết quả thì sao? Anh trả ơn tôi bằng cách nào? Anh từ chối đưa tôi đi bệnh viện khi tôi sắp sinh, để mặc tôi đau đớn đến ch,et!
“Tôi còn phải ngăn để gì? Để lại gi,et tôi lần nữa à?”
Nghe tôi , Cố Thâm cúi gằm mặt, nước mắt rơi như mưa.
Một lúc lâu sau, ta nghẹn ngào :
“Không nên như thế này… không nên như thế này…”
Tôi nhạt, thẳng vào ta, giọng đầy mỉa mai:
“Không, đây chính là những gì đáng nhận .
“Nếu kiếp trước tôi không ngăn , kiếp trước đã sống như bây giờ rồi. Đây là tự tự chịu.
“Cố Thâm, tôi đã cho cơ hội. Lâm Tuyết cũng từng cho cơ hội.
“Kiếp trước, nếu thực sự nghe lời tôi, từ tận đáy lòng cảm thấy không nên giúp Lâm Tuyết gian lận, thì chúng ta đã có thể là một gia đình ba người hạnh phúc.
“Tương tự, kiếp này, nếu có thể dứt khoát bảo vệ Lâm Tuyết trước mẹ mình, với nhan sắc của ấy và tài năng của , hai người hoàn toàn có thể cùng nhau tạo ra một kênh nội dung kiếm bộn tiền, sống cuộc sống tự do tài chính.
“Anh không nhận ra sao? Sai lầm hoàn toàn nằm ở . Vậy mà cứ thích đổ hết lỗi lầm lên người khác.”
Tôi xé toạc lớp vỏ ngụy biện của ta, thẳng mọi sự thật mà không dám đối diện nhất.
Lúc này, đôi mắt Cố Thâm ngập tràn hối hận và đau khổ, như thể cả thế giới đang đè nặng lên vai. ta ôm đầu gào thét, khóc đến mức không kiềm chế .
Chẳng mấy chốc, cai ngục đã đưa ta đi.
Đó là lần cuối cùng tôi gặp Cố Thâm.
Không lâu sau, ta bị kết án tử hình.
Sau khi ta thi hành án, Lý Quyên như mất đi linh hồn, chẳng bao lâu sau cũng đi theo con trai.
15
Còn tôi, cuối cùng đã đón nhận một khởi đầu mới.
Cái ch,et của Cố Thâm đã mang đi mọi nỗi đau và bất công mà tôi phải chịu ở kiếp trước.
Hiện tại, tôi có bè quan tâm, thầy mến, cha mẹ thương . Tương lai của tôi là một con đường rộng mở.
Cuộc đời tươi đẹp của tôi, mới chỉ vừa bắt đầu.
— HẾT —
Bạn thấy sao?