Sai Lầm Nối Tiếp – Chương 3

08

Nghe thấy , Lý Quyên suýt ngất tại chỗ.

Bà ta không thể tin rằng, con trai mình không chỉ không đạt thủ khoa, mà còn phải bị bắt vì gian lận trong kỳ thi đại học.

Bà hoàn toàn ch,et lặng.

Cố Thâm dường như cũng ch,et lặng, không nên lời.

Mãi đến khi sắp bị cảnh sát đưa đi, ta mới bắt đầu vùng vẫy. Lúc này, ta thấy tôi.

Cố Thâm lập tức gào lên:

“Tống Nghiên, là cậu đúng không? Là cậu tố cáo tôi đúng không? Chuyện tôi định giúp Lâm Tuyết gian lận chỉ có cậu biết. Không phải cậu thì còn ai vào đây?”

Thật buồn .

Lý Quyên không trách Lâm Tuyết, người đã nhờ vả con trai mình gian lận, mà giống hệt con bà, lại đổ lỗi cho tôi.

Bà chỉ tay vào mặt tôi, mắng chửi:

“Tống Nghiên, thật độc ác! Chỉ vì con trai tôi thích người khác mà cố hủy hoại nó đúng không? Sao có thể ác như thế!

“Tôi bình thường đối xử với không tệ, đây là cách trả ơn tôi sao?”

Bà càng càng kích , thậm chí còn định lao lên đánh tôi.

Tất nhiên, bố tôi đã kịp ngăn lại, đẩy bà ta ra một bên.

Cảnh sát giả vờ như không thấy gì, quay đầu lại giải thích thay tôi:

“Ai ta bị người khác tố cáo? Trong phòng thi có camera giám sát khắp nơi. Anh ta nghĩ mình giấu giếm , thực tế mọi hành vi đều đã bị ghi lại.

“Thi đại học mà còn muốn gian lận? Quá ngây thơ.”

Tóm lại, việc Cố Thâm bị bắt hoàn toàn là do ta tự chuốc lấy, chẳng liên quan gì đến tôi.

Cuối cùng, Cố Thâm tuyệt vọng.

Anh ta cam chịu để cảnh sát dẫn đi mà không còn chút phản kháng.

Lý Quyên tự mình gọi cảnh sát đến, và cuối cùng họ lại đưa chính con trai bà đi. Thật là nực .

Về phần buổi phỏng vấn, người hưởng lợi lớn nhất, ngoài mẹ tôi, chính là đội ngũ phóng viên của đài truyền hình.

Từ một cặp đôi học bá bình thường, câu chuyện lại vạch trần một bê bối gian lận thi cử đầy kịch tính. Tin tức hấp dẫn đến mức này mà không nổi thì quả là vô lý.

Họ nhanh chóng chuyển ống kính sang tôi.

Buổi phỏng vấn vốn dành cho Cố Thâm cuối cùng lại trở thành sân khấu của tôi.

Không phải Lý Quyên muốn tôi “thơm lây” ánh hào quang của con trai bà sao? Bà đúng là đạt tâm nguyện rồi.

09

Cuối cùng, tôi chọn học tại Thanh Hoa.

Còn về phần Cố Thâm, ta tuy không bị kết án bị hủy toàn bộ kết quả thi và bị cấm tham gia kỳ thi đại học trong vòng ba năm.

Lâm Tuyết cũng chịu chung kết cục.

Kiếp trước, vì tôi khuyên nhủ, Cố Thâm không giúp Lâm Tuyết gian lận, nên ta đã xuất sắc giành thủ khoa và trở thành nhân vật nổi tiếng.

Kiếp này, ta thực hiện lời hứa với Lâm Tuyết, lại đánh mất tương lai của chính mình.

Cố Thâm không còn là thủ khoa đầy tự hào mà trở thành một kẻ mù quáng vì , bị hệ thống giáo dục cao cấp xóa tên.

Trước đây, nếu hành vi gian lận của Cố Thâm bị phát hiện, nhà trường có thể sẽ giữ kín chuyện này.

Nhưng đáng tiếc, Lý Quyên lại chủ mời đài truyền hình phỏng vấn con trai mình, thậm chí còn phát sóng trực tiếp. Mọi chuyện xảy ra đều công khai lên mạng, khiến Cố Thâm không thể che giấu nữa.

Từ một học sinh đứng đầu khối, ta trở thành cái tên mà trường Nhất Trung phải tránh nhắc đến.

Ban đầu, ta còn tự an ủi mình:

“Dù sau này không vào đại học, ít ra tôi còn có Lâm Tuyết. Vì ấy, tôi gì cũng đáng.”

Hôm đó, sau lễ vinh danh học sinh xuất sắc, trên đường về nhà, tôi cờ gặp Cố Thâm.

Nhìn chiếc huy chương trên cổ tôi, ánh mắt ta tràn đầy ghen tị, vẫn cố tỏ vẻ như không có gì.

Cậu giả vờ thờ ơ :

“Chậc, chẳng qua là một thủ khoa. Tôi không thèm. Trong suốt những năm học cấp ba, tôi đã đứng nhất không biết bao nhiêu lần, thiếu gì một lần này.

“Người như cậu, chỉ biết cắm đầu học. Dù cậu có vào Thanh Hoa thì sao? Ra trường chưa chắc đã tìm việc .”

Không tìm việc ?

Nếu không sống thêm một đời, có lẽ tôi đã tin.

Nghĩ đến công việc với mức lương vài trăm nghìn một năm và ngôi nhà tôi dễ dàng mua ở kiếp trước, tôi chỉ mà không .

Luận điệu “học vô ích”? Cứ để ta tự an ủi mình đi.

Cảm giác sự ngờ vực trong mắt tôi, Cố Thâm không phục.

“Đừng hiểu lầm. Tôi không ghen tị chút nào. Dù tôi bị cấm thi ba năm, với năng lực của mình, ba năm sau tôi vẫn có thể đỗ Thanh Hoa. Trong thời gian đó, tôi hoàn toàn có thể phát triển sự nghiệp, có khi trước khi cậu tốt nghiệp tôi đã tự do tài chính rồi.

“Hơn nữa, tôi vẫn có Lâm Tuyết. Ba năm đổi lấy của ấy, tôi không lỗ.”

Hừ, đúng là ảo tưởng.

Áp lực của lớp 12 không phải ai cũng chịu . Với nhiều người, học lại một năm đã là cực hạn. Anh ta lấy tự tin từ đâu mà nghĩ mình chịu đựng nổi ba năm?

Huống hồ, ta còn không muốn tập trung học lại, vừa muốn phát triển sự nghiệp, vừa mơ tưởng vào Thanh Hoa ba năm sau.

Thật nực .

Quan trọng nhất là, ngay cả khi lệnh cấm ba năm dỡ bỏ, với tiền án gian lận thi cử, trường nào dám nhận ta?

Nhưng tôi không buồn phí lời với ta.

Tôi chỉ lo nếu lỡ sai điều gì, ta lại ghi hận tôi như kiếp trước.

Vì thế, tôi chỉ nhẹ nhàng :

“Cũng tốt, chúc cậu đạt ước mơ.”

Nếu ta muốn ảo tưởng, cứ để ta tự lãng phí thời gian.

10

Tôi vừa định rời đi thì thấy Lâm Tuyết từ nhà ta chạy ra.

Mắt ấy đỏ hoe, trên má còn in rõ một dấu tay.

Nhìn thấy cảnh đó, Cố Thâm lập tức lao đến chặn lại:

“Tuyết Tuyết? Em bị sao ?”

Lâm Tuyết giằng tay ra, gương mặt đầy phẫn nộ:

“Còn sao nữa? Không phải tại mẹ sao? Anh không đi học, bà ta cứ trút hết mọi bực tức lên đầu em. Sống thế này có còn là người không?

“Nếu bà ta còn như , chúng ta chia tay đi!”

Nghe , Lý Quyên cũng từ trong nhà chạy ra, không chịu thua kém:

“Chia tay thì chia tay! Cô con tôi ra nông nỗi này, còn mặt mũi nào mà ở đây kêu ca? Đồ sao chổi!”

Mặt mũi Cố Thâm tái mét, lúng túng ra mặt.

Vừa mới khoe khoang với tôi về vĩ đại của mình, giờ mẹ và lại công khai “đại chiến thế giới” ngay trước mắt tôi.

Anh ta thở dài, rõ ràng cảm thấy mất mặt vô cùng.

Đúng lúc đó, Lý Quyên quay sang tôi, như thể đã quên hết những gì mình từng hôm nọ.

Bà ấy lập tức tươi , nịnh nọt:

“Dì thấy, Tiểu Nghiên nhà chúng ta mới thật sự xứng với Thâm Thâm. Con học giỏi, lại đỗ Thanh Hoa. Ba năm sau, khi nó đi học, con chăm sóc nó có phải tốt hơn không?”

Bà ta điên rồi sao?

Đầu óc kiểu gì mà nghĩ ra ý tưởng này?

Thấy ánh mắt lấp lóe tia hy vọng của Cố Thâm, tôi vội vàng từ chối ngay lập tức:

“Dì Lý, xin lỗi, con không thích những người… ngu ngốc.”

Suýt nữa thì ra từ trong lòng.

Cố Thâm và Lý Quyên chưa kịp phản ứng, Lâm Tuyết đã bật khúc khích:

“Buồn thật. Dì nghĩ gì mà muốn gán ghép con trai mình với một người vừa đỗ thủ khoa đại học?

“Anh ta đến cả đại học còn không học, sao dám mơ tới Tống Nghiên? Dì nghĩ mình là ếch muốn ăn thịt thiên nga à?”

Lý Quyên tức đến run người, giậm chân đùng đùng:

“Cô… dám như ! Con trai tôi từng đứng nhất cả khối, không phải tại thì nó đã vào đại học rồi! Cô đúng là đồ xui xẻo, chuyên người!”

Cố Thâm trông như muốn độn thổ vì xấu hổ.

Anh ta quay sang trách mẹ mình:

“Mẹ, thôi đi! Mẹ mọi chuyện rối tung lên chưa đủ sao?”

Cuộc gặp gỡ này, bắt đầu bằng việc Cố Thâm khoe khoang, cuối cùng kết thúc trong bẽ bàng và nhục nhã.

Anh ta cố tỏ ra mình sống rất tốt, thực tế chỉ toàn là trò .

11

Đầu tháng Chín, tôi nhập học.

Dù điểm số lần này cao hơn kiếp trước, tôi vẫn chọn ngành Kỹ thuật phần mềm như lần trước.

Thứ nhất, tôi hiểu rõ triển vọng ngành nghề này và biết rằng học ngành này sẽ có lợi hơn cho sự phát triển tương lai của mình.

Thứ hai, tôi muốn gặp lại những thầy học mà mình đã quen thuộc từ kiếp trước.

Trong bốn năm đại học, cuộc sống của tôi suôn sẻ hơn hẳn so với trước đây.

Đến kỳ một năm tư, tôi đã thành công xét tuyển thẳng vào chương trình thạc sĩ.

Năm tôi tốt nghiệp, cũng là lúc Cố Thâm có thể tham gia kỳ thi đại học một lần nữa.

Trong kỳ nghỉ hè, khi trở về nhà, tôi gặp Lý Quyên ở khu vui chơi nhỏ trong khu phố.

Thật ra, đây không phải cờ, vì tôi có thể thấy rõ bà ấy đã lượn quanh đây rất lâu rồi.

Trang điểm đậm, mặc chiếc sườn xám đỏ rực, ban đầu tôi còn không nhận ra bà ấy.

Bà ta đang hứng khởi khoe khoang với mọi người:

“Con trai tôi hôm nay đi thi đại học, lần này chắc chắn nó sẽ đỗ Thanh Hoa! Chờ nó thi đỗ, tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng thật hoành tráng tại khách sạn, mời hết mọi người đến tham dự!”

Nhưng mọi người xung quanh thì người chơi cờ, người tập thể dục, chẳng ai thèm để ý đến bà ta.

Có vẻ trong ba năm qua, Lý Quyên đã mất hết thiện cảm của mọi người.

Đúng lúc đó, bà ta thấy tôi.

Ngay lập tức, bà ấy lao đến, bắt chuyện với vẻ đầy niềm nở:

“Tiểu Nghiên về rồi à? Tốt nghiệp rồi chứ? Cuộc sống ở Thanh Hoa chắc hạnh phúc lắm nhỉ?

“Con trai tôi năm nay cũng thi đại học, nó định nộp đơn vào Thanh Hoa, lúc điền nguyện vọng con nhớ giúp Thâm Thâm tư vấn nhé.”

Sao bà ấy chỉ biết đè lên một mình tôi để bòn rút thế nhỉ?

Giúp Cố Thâm điền nguyện vọng? Lỡ mà không vừa ý lại khiến ta thù hằn tôi thêm thì sao?

Trong đầu tôi hàng ngàn con ngựa phi qua, đang định đáp trả thì mẹ tôi đi tới.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...