01
“Lâm Tuyết muốn tôi giúp ấy gian lận trong kỳ thi đại học.”
Khi nghe câu này từ Cố Thâm, cơn đau trên bụng tôi vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Kiếp trước, Cố Thâm cũng từng hỏi tôi như . Tôi đã khuyên rằng gian lận trong kỳ thi đại học là vi phạm pháp luật, đừng vì một người không liên quan mà đánh đổi tương lai của mình.
Anh đã nghe theo và như lời tôi .
Sau đó, chúng tôi cùng đỗ vào một trường đại học, cùng việc trong một công ty và cuối cùng đi đến hôn nhân.
Sau khi kết hôn, thường dịu dàng với tôi:
“Cảm ơn em, Tiểu Nghiên. Nếu không có em khuyên trước kỳ thi đại học, thật không biết cuộc đời mình sẽ ra sao.”
Nhưng đến lúc tôi sắp sinh con, cầu xin đưa tôi đến bệnh viện, lại đổi giọng:
“Nếu không phải em ngăn cản gian lận, và Tuyết Nhi bây giờ đã hạnh phúc biết bao! Chính em đã hỏng tất cả!
“Nếu không có sự cản trở của em, người cùng đỗ vào đại học lẽ ra phải là Tuyết Nhi! Chính em đã cướp đi vị trí của ấy!
“Tuyệt vọng à? Đáng đời em! Lúc đó Tuyết Nhi trong phòng thi còn tuyệt vọng hơn em gấp trăm lần!”
Anh cướp điện thoại của tôi, cắt đứt mọi cách tôi có thể liên lạc với bên ngoài. Sau đó, ngồi trên ghế sofa, bình thản tôi đau đớn lăn lộn trên sàn, khuôn mặt tràn đầy sự khoái chí như vừa báo mối thù lớn.
Cuối cùng, tôi ch,et một cách đau đớn, hai mẹ con cùng mất mạng.
“Tiểu Nghiên, cậu có nghe không? Tôi Lâm Tuyết muốn tôi giúp ấy gian lận trong kỳ thi đại học.”
Cố Thâm tưởng tôi đang thất thần, liền nhắc lại lần nữa.
Anh tôi với ánh mắt sáng rực, như đang mong đợi điều gì đó.
Tôi chỉ hờ hững đáp lại: “Ồ.”
Nói xong, tôi quay người rời đi, không thêm lời nào.
Lần này, tôi không muốn có bất kỳ dính líu gì với nữa, chỉ mong có thể cắt đứt quan hệ càng sớm càng tốt.
Anh muốn gian lận thì cứ gian lận, tôi lựa chọn tôn trọng số phận của người khác.
Nghe tôi , Cố Thâm sững sờ.
Anh kéo tay áo tôi, trong mắt hiện lên chút dò xét:
“Ồ là sao? Tống Nghiên, cậu có nghe tôi gì không? Tôi Lâm Tuyết muốn tôi giúp ấy gian lận trong kỳ thi đại học, cậu không ngăn tôi sao?”
Tôi nhíu mày.
“Đó là chuyện của cậu, tại sao tôi phải ngăn?
“cậu tự quyết định là rồi mà.”
Khuôn mặt Cố Thâm lộ rõ vẻ do dự.
“Nhưng gian lận trong kỳ thi đại học là vi phạm pháp luật. Nếu bị phát hiện, nhẹ thì hủy kết quả, nặng thì phải ngồi tù.”
Hừ.
Hóa ra biết gian lận là phạm pháp? Anh cũng sợ phải ngồi tù?
Anh vừa không dám giúp Lâm Tuyết gian lận, vừa không nỡ từ chối ấy, nên mới kể chuyện này với tôi, để tôi ra mặt kẻ xấu giúp .
Kiếp trước, chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Hiểu rõ điều này, sự khinh thường của tôi dành cho Cố Thâm càng tăng lên.
02
Đúng lúc tôi đang nghĩ cách cắt đứt quan hệ với Cố Thâm, nữ thần trong lòng , hoa khôi trường Nhất Trung – Lâm Tuyết, xuất hiện.
Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế mang theo nụ rạng rỡ, không cần trang điểm cũng đã là tuyệt sắc nhân gian.
Nhìn thấy Cố Thâm, ấy :
“Học bá, trùng hợp quá, ở đây cũng gặp cậu.”
Nhìn thấy tôi, Lâm Tuyết hơi ngạc nhiên.
“Đây là… cậu à?”
Không thể không , lời của nữ thần thật sự rất hiệu nghiệm.
Nghe Lâm Tuyết , Cố Thâm lập tức như bị điện giật, vội vàng đẩy tôi ra xa.
Anh giải thích rối rít:
“Không phải, ấy chỉ là hàng xóm của tôi, tôi với ấy không có quan hệ gì cả.”
Lâm Tuyết gật đầu như đã hiểu.
Cô chớp đôi mắt to long lanh, hỏi :
“Phải rồi, đại học bá, chuyện hôm trước tôi nhờ cậu cân nhắc thế nào rồi? Bây giờ cậu có thể cho tôi một câu trả lời chính xác không?”
Cố Thâm đến mức không mở nổi mắt.
Lâm Tuyết một tiếng “học bá”, hai tiếng “đại học bá”, khiến như muốn tan chảy.
Nhưng tôi nhận ra vẫn còn chút do dự.
Anh ngập ngừng :
“Tôi muốn giúp cậu, mẹ của Tống Nghiên là thân của mẹ tôi. Tôi sợ ấy sẽ mách mẹ tôi.”
Ha, còn muốn đổ trách nhiệm lên đầu tôi nữa sao?
Anh ta lấy đâu ra cái mặt dày như chứ?
Tôi dứt khoát ngắt lời :
“Cậu lo xa rồi. Tôi không có hứng thú xen vào chuyện của cậu, cũng không rảnh hơi đến mức mách mẹ cậu. Cậu muốn giúp thì giúp, không muốn thì từ chối, đừng có gì cũng đổ lên đầu tôi!”
Lâm Tuyết nghe hiểu ngay.
Cô hơi ngượng ngùng :
“À, đại học bá, nếu cậu không muốn giúp thì từ chối cũng , không cần viện lý do như .”
Cố Thâm ngượng ngùng vô cùng.
Anh lườm tôi một cái rồi vội vàng giải thích với Lâm Tuyết:
“Không phải đâu, ý tôi không phải như . Tôi chỉ có chút lo lắng thôi. Nhưng giờ Tống Nghiên đã rồi, tôi yên tâm rồi.”
Nói rồi, rốt cuộc hạ quyết tâm.
“Chuyện cậu nhờ, tôi đồng ý.”
Khoảnh khắc này, sự bồng bột của tuổi trẻ đã thắng thế lý trí của .
Anh quyết định lấy tương lai của mình đánh đổi để đổi lấy trái tim người con thích.
Nghe xong, mắt Lâm Tuyết sáng bừng.
Cô như một chim bồ câu nhỏ nhào vào lòng Cố Thâm, cảm :
“Tuyệt quá, Cố Thâm, cảm ơn cậu!
“Nếu… nếu chúng ta có thể học chung một trường đại học, tôi sẽ cậu.”
Cố Thâm lâng lâng.
Anh ôm lấy Lâm Tuyết, tay run rẩy không biết để đâu.
Hồi lâu, kiên định :
“Tôi nhất định sẽ để cậu cùng tôi vào chung một trường đại học.”
Lâm Tuyết cảm gật đầu.
“Tôi tin cậu.”
03
Khi hai người họ đứng giữa phố thắm thiết với nhau, tôi len lén rời đi.
Ngày mai đã là kỳ thi đại học, tôi còn phải về nhà ôn tập lại một số kiến thức, không rảnh đứng xem họ phô diễn cảm.
May mắn là tôi vẫn giữ ký ức của cơ thể này, những kiến thức trung học đều đã quen tay. Nếu không, với trí tuệ của một người hai mươi mấy tuổi như kiếp trước, chưa chắc tôi đã đỗ đại học.
Không ngờ, khi tôi mở cửa vào nhà, lại thấy mẹ của Cố Thâm – Lý Quyên, đang ngồi trò chuyện với mẹ tôi.
Bà ấy đang khoe khoang:
“Chị xem, với thành tích của con trai tôi, sau này nên chọn Thanh Hoa hay Bắc Đại đây?
“Nhỡ đâu nó thi tốt quá, Thanh Hoa với Bắc Đại kéo nhau đến nhà tôi giành người thì sao? Đều là trường top, từ chối trường nào cũng không đành.”
Mẹ tôi chỉ gượng:
“Cố Thâm đúng là có tiền đồ. Không giống con tôi, suốt ngày chỉ biết chơi, cố lắm mới bám cái đuôi của Thanh Hoa và Bắc Đại.”
Mẹ tôi chỉ định hùa theo.
Không ngờ, Lý Quyên nghe xong lại không hài lòng.
“Con trai tôi cũng ham chơi lắm, tan học cũng chạy nhảy khắp nơi, mà đầu óc nó lanh lợi, lần nào cũng đứng nhất khối.”
Ý của bà ấy là, con trai mình không cần chăm chỉ, vì trời sinh thông minh nên lần nào cũng đạt hạng nhất.
Mẹ tôi không gì, chỉ hơi gượng.
Bà đã quá quen với kiểu thích tranh hơn thua của Lý Quyên.
Bởi vì dù Lý Quyên là thân của mẹ tôi thật, họ cả đời, Lý Quyên cũng so sánh với mẹ tôi cả đời.
Hồi nhỏ so quần áo, lớn lên so thành tích, kết hôn rồi thì so chồng.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, bà ấy gần như chưa bao giờ thắng mẹ tôi. Mãi đến khi sinh đứa con trai thiên tài là Cố Thâm, bà ấy mới coi như dịp nở mày nở mặt trước mẹ tôi.
Nhất là khi chồng bà ấy qua đời, bà ấy càng dồn hết tâm sức lên người con trai, đi đâu cũng khoe con mình thông minh thế nào.
Bà ấy đặc biệt thích đem Cố Thâm ra so với tôi, vì thành tích của tôi luôn kém hơn ta một chút.
Nhưng, bà ấy chỉ có thể đắc ý đến hôm nay thôi.
Lý Quyên thấy tôi, ánh mắt mang theo nụ , nụ ấy không chạm đến đáy mắt.
“Tiểu Nghiên về rồi à? Ngày mai thi đại học có lo lắng không?”
Tôi mỉm đáp lễ:
“Cũng 1 chút ạ.”
Ánh mắt Lý Quyên lướt qua chút chế giễu không dễ nhận ra.
“Ồ, thì tốt. Cố gắng phấn đấu, cố lấy hạng nhì để vào cùng trường với con trai nhé.”
Hừ, phấn đấu thì , học cùng trường với Cố Thâm thì thôi.
Tôi không muốn thi vào “đại học trong tù” đâu.
Tùy tiện đáp vài câu, tôi lấy cớ phải ôn bài nên về phòng.
Khi tôi đi vào, vẫn nghe thấy giọng Lý Quyên đang líu lo.
“Lan Chi à, chị cũng đừng tạo áp lực cho Tiểu Nghiên quá. Dù sao con vốn dĩ không thông minh bằng con trai. Con bé dù cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp Cố Thâm nhà tôi đâu. Thành tích như bây giờ với một đứa con đã là rất tốt rồi.”
04
Trong kỳ thi đại học, tôi bài với phong độ ổn định.
Dựa trên điểm số ở kiếp trước, lần này tôi đã bổ sung và khắc phục những câu sai, dự tính điểm thi sẽ cao hơn trước kia một chút.
Tôi rất vui.
Cố Thâm và Lâm Tuyết cũng rất vui.
Dường như hai người họ đã thành công trong việc trao đổi đáp án, Cố Thâm còn tưởng mình bài khá tốt, cả hai bắt đầu mơ tưởng về tương lai cùng nhau học tại Đại học Thanh Hoa.
Lý Quyên, mẹ của Cố Thâm, cũng rất thích Lâm Tuyết.
Nhắc đến chuyện con trai thiên tài của mình tìm một xinh đẹp như minh tinh, bà càng thêm hãnh diện.
Bà lại bắt đầu khoe khoang trước mặt mẹ tôi:
“Lan Chi, chị cũng nên lo nghĩ cho Tiểu Nghiên nhà chị đi. Con bé thành tích không bằng Thâm Thâm nhà tôi, nhan sắc cũng không so với Lâm Tuyết, sau này phải sao đây?
“Tôi thật, chị nên mau tìm đối tượng cho con bé đi. Như con trai tôi đây, xuất sắc như , chưa vào đại học đã bị người ta cướp mất rồi. Con bé nhà chị sau này chỉ đành chọn lại những gì người ta bỏ thôi.”
Bạn thấy sao?