Sai Lầm Của Chi [...] – Chương 4

Hoàng thượng đưa ta vào đây đã là một nước cờ chết. Ngài thậm chí không cần liên lạc với ta. Nếu ta thành công thì tốt, còn không thành thì c.h.ế.t ở đây cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ngài.

 

Tú Ngọc hít một hơi thật sâu, trầm ngâm hồi lâu rồi từ từ :  

"Chi Lan nương, ta sẽ giúp ."

 

Ta không dám thả lỏng cảnh giác:  

"Giúp ta chuyện gì? Chúng ta vốn là người cùng hầu hạ nương nương, đương nhiên phải đồng tâm hiệp lực…"

 

"Giết nàng ta." Tú Ngọc không để ta diễn tiếp, nàng mạnh mẽ giữ chặt vai ta, trong bóng tối thẳng vào mắt ta. Phòng không thắp đèn, chỉ có chút ánh sáng mờ nhạt của trăng lọt vào, ta chỉ thấy đôi mắt nàng, sáng lạ thường.

 

"Giết nàng ta, ta sẽ giúp , chỉ cần g.i.ế.c nàng ta."

 

Ta chưa bao giờ thấy Tú Ngọc cứng rắn và kích như .  

Dường như nàng không phải đang thử ta.  

Nàng đang chờ câu trả lời của ta.

 

Ta nuốt một ngụm nước bọt.

 

"Tú Ngọc tỷ, tất cả những thứ đưa vào Trường Tín cung đều phải qua tay tỷ kiểm tra, mọi thức ăn mà nương nương dùng tỷ cũng đều nếm trước, mỗi lần nương nương ra ngoài đều có tỷ theo sát. Tỷ ra tay dễ hơn ta nhiều. Ta không vượt qua tỷ."

 

Nàng buồn bã cúi đầu:  

"Ta có nỗi khổ riêng."

 

05

 

Tú Ngọc là nô tỳ của nhà họ Lâm, năm nay đã hai mươi sáu tuổi, lớn hơn Lâm Phương Nghi bảy tuổi. Thực ra, tuổi nàng còn gần với Lâm Minh Húc hơn, chỉ kém Lâm Minh Húc hai tuổi.

 

Từ khi bảy tuổi, nàng đã hầu hạ bên cạnh Lâm Minh Húc. Dù dung mạo không nổi bật, nàng lại lòng vì sự dịu dàng chu đáo, lanh lợi và nhanh nhẹn, sớm trở thành thông phòng của Lâm Minh Húc. Năm nàng hai mươi mốt tuổi, nàng sinh hạ một cặp song sinh cho Lâm Minh Húc.  

 

Dù chỉ là thông phòng, không phải người Lâm Minh Húc thương nhất, nàng là người đầu tiên sinh con cho hắn. Lâm Minh Húc rất vui mừng, dự định nâng nàng lên thiếp.

 

Năm đó, Lâm Phương Nghi mới mười bốn tuổi, tỏ vẻ vô một câu: “Nô tỳ sinh ra trong nhà, thông phòng đã là vinh hạnh, còn muốn thiếp sao?”

 

Chuyện nâng Tú Ngọc lên thiếp bị gạt bỏ.  

 

Thông phòng dù sao cũng chỉ là nô tỳ, chỉ khác là nô tỳ ngủ cùng chủ tử. Khó mà đó là phúc hay họa. Nhưng Tú Ngọc là một nô tỳ trung thành, chưa bao giờ có lòng bất kính với vị tiểu thư chưa đến tuổi cài trâm này, chỉ nghĩ rằng Lâm Phương Nghi là người thẳng thắn. Nhưng chẳng bao lâu, Lâm Minh Húc đưa một kỹ nữ từ thanh lâu về thiếp, Lâm Phương Nghi tươi Tú Ngọc : “Cha mẹ ngươi là nô tỳ, ông bà ngươi cũng là nô tỳ, ngươi cả đời này cũng chỉ là nô tỳ. Được thông phòng đã là phúc rồi, nếu ca ca muốn lo cho tương lai con cái tốt hơn, dĩ nhiên phải tìm một người mẹ có danh phận cao hơn. Ngươi không xứng đâu, ngay cả kỹ nữ cũng xứng, ngươi thì không.”

 

Đó là lần đầu tiên Tú Ngọc nhận ra Lâm Phương Nghi hoàn toàn không muốn nàng có cuộc sống tốt. Với vẻ mặt ngây thơ nhất, nàng ta lại thốt ra những lời tàn nhẫn nhất. Có những người từ khi sinh ra đã là ác quỷ trong lòng, chỉ khoác lên mình vẻ ngoài vô tội. Lâm Phương Nghi chính là loại người như thế.

 

Về sau, đúng như lời Lâm Phương Nghi , Lâm Minh Húc giao con của Tú Ngọc cho chính thất chăm sóc, còn nàng vẫn chỉ là thông phòng.

 

Nhưng sau đó, Lâm Minh Húc cũng nâng những nô tỳ khác trong nhà thiếp, chẳng khác gì Tú Ngọc, lần này Lâm Phương Nghi không gì.

 

Cho đến khi Lâm Phương Nghi mười sáu tuổi, Lâm Minh Húc muốn đưa nàng vào cung, nàng ta mình mẩy rằng cung nữ bên cạnh mình không đủ năng lực, vào cung chắc chắn sẽ bị người khác hãm . Nàng ta muốn mang theo một nô tỳ đáng tin cậy nhất. Và nàng ta chọn Tú Ngọc.

 

Tú Ngọc không muốn vào cung, cũng không muốn vĩnh viễn chia lìa con cái, nên nàng đến cầu xin Lâm Minh Húc. Dù Lâm Minh Húc không phải đặc biệt sủng ái nàng, ít ra cũng có cảm mười năm và nàng đã sinh con cho hắn, nên nhất thời hắn mềm lòng.

 

Thế rồi một trong hai đứa con song sinh của Tú Ngọc đột nhiên qua đời.

 

Lúc đó là giữa mùa đông, đứa đệ đệ bị nhiễm lạnh, ho nặng, dùng thuốc cam thảo để trị. Đến một đêm, nó bắt đầu nôn mửa dữ dội, khóc suốt cả đêm, đến cuối cùng thì không còn tiếng khóc nào nữa.  

 

Tú Ngọc gần như phát điên. Khi kiểm tra bã thuốc, phát hiện có người đã bỏ thêm hoa diên vĩ vào thuốc cam thảo. Hai vị này kỵ nhau, ngay cả người lớn cũng khó chịu nổi, trẻ nhỏ uống vào chắc chắn mất mạng.  

 

Chuyện này cuối cùng đổ lỗi cho một tiểu đồng sắc thuốc, Tú Ngọc cảm thấy việc này không thể không liên quan đến Lâm Phương Nghi. Còn chưa kịp xác nhận, Lâm Phương Nghi đã tìm đến nàng.

 

“Ngươi thông minh, nhạy bén, ta rất cần ngươi. Với nhan sắc và gia thế của ta, vào cung nhất định sẽ đạt vinh quang. Cuộc sống của ngươi cũng sẽ không tệ, tốt hơn nhiều so với việc ở lại trong phủ một thông phòng không danh không phận. Ngươi nghĩ thế nào?”  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...