Khi Thôi đại nhân đọc thánh chỉ, ta không nhịn thốt lên: "Thật là hình nặng nề! Hai mươi ba sinh mạng hóa thành xương trắng chỉ đổi chút công bằng thế thôi sao?" Ta đến rơi nước mắt.
Thôi đại nhân hổ thẹn khó yên, không dám gặp ta nữa. Ta biết, đây không phải lỗi của hắn ta. Thế đạo như , chúng ta còn có thể gì? Chúng ta đều đã cố hết sức, đã vùng vẫy, đã tranh đấu.
Nhưng cuối cùng vẫn thất bại thảm .
Ngày Trưởng Công chúa dời đi, ánh dương rực rỡ, là một ngày thời tiết tuyệt đẹp. Ta và Bùi Tự đứng bên đường, lạnh lùng nàng ta. Nàng ta vừa thấy bọn ta, lập tức tươi vẫy tay.
"Tôn Bảo Châu, chứng điên của Bùi Tự đã đỡ chưa?" Nàng ta hỏi ân cần, như thể thật sự quan tâm đến hắn . Nhưng chính nàng ta là người đã hạ độc, nàng ta biết rõ độc này vốn không có thuốc giải.
Dù Bùi Tự đã hồi phục đôi chút, không thể trở lại cái ngày hắn có thể xuất khẩu thành thơ, trở lại thành vị Thám Hoa lang mọi người đều kinh ngạc trước kia nữa rồi.
Vậy mà thủ phạm ra tất cả những điều này vẫn không quên rắc muối lên vết thương của bọn ta.
Ta căm phẫn trong lòng, căm hận nàng ta.
Nàng ta che miệng khẽ, vẻ mặt mãn nguyện.
"Tôn Bảo Châu, ngươi phải thừa nhận, có kẻ sinh ra đã cao quý như trăng sáng, có kẻ lại ti tiện như bụi đất, đó chính là số mệnh. Dù ta đốt Sa Loan tửu lâu của ngươi, đầu độc phu quân ngươi thành kẻ ngốc thì sao? Chẳng phải vẫn có người che chở cho ta đó sao? Ngươi có thể gì ta chứ?"
Nàng ta ấn đầu ta, bắt ta đám nữ tỳ và gia đinh đi qua đi lại.
"Những đồ vật này đều chuyển đến biệt viện Hồ Tâm một cách nguyên vẹn, nữ tỳ và người hầu phục vụ ta cũng không thiếu một ai. Ngươi tưởng ta gặp nạn sao? Hừ, cùng lắm chỉ xem như ta đổi nơi ở mà thôi."
"Còn bà bà của ngươi, còn cả những người trong Sa Loan tửu lâu, và đám sĩ tử nghèo hèn ra mặt bênh vực ngươi, bọn họ vĩnh viễn không thể tỉnh lại nữa rồi."
"Yên tâm, ta sẽ tìm người siêu độ cho bọn họ, để kiếp sau đầu thai biết mở mắt mà , đừng dính líu đến loại nghiệt chủng mang họa như ngươi nữa. Hừ, thật là xui xẻo!"
Bùi Tự vung tay gạt tay nàng ta ra, kéo ta vào lòng.
"Bỏ tay bẩn thỉu của ngươi ra! Ai dám bắt nạt Châu Nhi, ta sẽ liều mạng với kẻ đó!" Trưởng Công chúa không để ý đến Bùi Tự, vẫn dịu dàng ta.
"Tôn Bảo Châu, ngươi đã kiểm tra thân thể Bùi Tự chưa?"
"Ta đã dùng roi ngựa để lại nhiều dấu vết trên người hắn đấy. Than ôi, vốn là thú vui phòng the, Bùi Tự của ngươi dù bị đánh đập tra tấn thế nào cũng không kêu một tiếng, thật là vô vị sao!"
Những vết thương trên người Bùi Tự sao ta lại không biết? Vết roi chồng chéo và vết bỏng khắp toàn thân.
Toàn thân gần như không tìm một chỗ da lành lặn.
"Dù sao ta cũng chán rồi, chỉ là một kẻ ngốc mà thôi, không bằng ban cho ngươi ."
Trưởng Công chúa bằng giọng khinh bạc phóng đãng, trên mặt luôn mang nụ độc ác.
"Coong" một tiếng, tiểu nha hoàn bưng đồ rơi một chiếc hộp gỗ xuống đất. Đồ trang sức của Trưởng Công chúa rơi vãi khắp nơi. Tiểu nha hoàn sợ hãi quỳ xuống đất, liên tục cầu xin tha thứ.
Trưởng Công chúa lạnh mặt bước đến, giơ hộp gỗ đập mạnh vào đầu ta. "Chỉ là đứa nô tỳ ti tiện, việc nhỏ thế này cũng không xong, chết đi còn hơn."
Tiểu nha hoàn bị đánh ngã xuống đất, đầu đầy máu, nhanh chóng quỳ ngay ngắn, không dám cử .
Những người khác cũng cúi đầu, không dám lời nào.
Lúc đó ta chợt nhận ra nữ nhân độc ác này không thể nào hối cải.
Nàng ta mãi mãi cao ngạo, coi bọn ta như bụi đất, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của bọn ta.
Cỗ xe lộng lẫy kia đi xa dần, lòng ta tràn ngập căm hận đến độ như bị thiêu đốt.
Ta muốn nàng ta. Khao khát nàng ta ngay lập tức.
Bạn thấy sao?