Sắc Đỏ Giữa Bão [...] – Chương 5

9

“Mang thai với ai? Phá bỏ ngay!”

Mẫu thân tức giận đến mức gần như nghiến nát hàm răng bạc của mình, cầm lấy bát nước hoa hồng định ép nữ nhi uống để thai.

Nguyễn Huy Ninh liều mạng giãy giụa, không ngần ngại rút trâm cài từ trên đầu và kề vào cổ mình, đe dọa: “Mẫu thân không nghĩ cho con, chẳng lẽ cũng không cho phép con tự lo cho bản thân mình? Nếu , chi bằng con chết cho rồi!”

Mẫu thân giận dữ: “Ta sao lại không nghĩ cho con? Ta đã chọn cho con một vị trạng nguyên, phẩm hạnh và tài học đều xuất chúng, là con tự mình hèn hạ, giao du với người không qua mai mối, đến nay lại có cả đứa con hoang, con định mất mặt ta sao!”

Nguyễn Huy Ninh lạnh: “Trạng nguyên thì sao, nhà hắn nghèo đến mức chỉ còn mấy mẫu đất cằn cỗi, giờ lại bị phong Thông phán Toàn Châu, chỉ là một chức quan nhỏ từ ngũ phẩm. Nếu con gả cho hắn, đến khi nào mới có thể ngẩng mặt lên ?”

Ta vừa bước vào cửa đã nghe thấy lời lẽ ngạo mạn của nàng, không nhịn mà bật khinh miệt: “Ngươi, một kẻ đầu óc rỗng tuếch, lại dám coi thường quan chức triều đình?”

Sự căm hận của Nguyễn Huy Ninh ngay lập tức tìm nơi trút giận.

“Tỷ tỷ giờ đây thật sự là kẻ thế, liền chẳng coi ai ra gì!” Nàng mỉa mai: “Ngươi tân hoàng đế trọng dụng, có phải các gia tộc quyền quý đều đến cầu hôn không? Tự cho mình là chim sẻ biến thành phượng hoàng, không biết rằng tiếng xấu của ngươi đã lan xa! Ngày ngươi rơi xuống vực cũng chỉ là chuyện sớm muộn!”

Mẫu thân lại có phần tỉnh táo hơn, đổi sắc mặt, cố gắng gượng: “Lưu Sơ sao lại về nhà? Hôm nay trong cung không có việc gì sao?”

“Ta đến là vì đứa con hoang trong bụng của muội muội.”

“Cái gì, ngươi… ngươi sao biết?”

Hai người trước mặt ta đều kinh hãi.

Ta ung dung ngồi xuống, không vội giải thích, mà mỉm với Nguyễn Huy Ninh:

“Nói ngươi là đầu óc rỗng tuếch, ngươi đừng không tin. Ngươi không biết mình đã bỏ lỡ một mối hôn sự tốt đến nhường nào.”

Nàng tất nhiên không tin những lời ta .

Ta cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Lý Trạng nguyên có tài học xuất chúng, đề xuất chính sách thuế nhân khẩu mới, đã cải cách những vấn đề bất cập trong hệ thống thuế hiện tại, giải quyết khủng hoảng cấp bách của Đại Lợi.”

“Hoàng thượng đích thân phong hắn trạng nguyên, giữ nguyên chức vị Thị đọc Hàn Lâm Viện, còn bổ nhiệm hắn Thông phán Toàn Châu, cho hắn rời kinh thành để rèn luyện một năm. Vừa bước vào quan trường đã Hoàng thượng trọng dụng, hơn nữa mới hai mươi tuổi, vừa đến tuổi trưởng thành, với tài năng rực rỡ như , vào triều tể tướng chỉ là vấn đề thời gian.”

Mẫu thân nghe ta có lý có lẽ, liền tin đến chín phần.

Bà khóc lóc ôm lấy nữ nhi: “Trời ơi! Một mối lương duyên tốt như lại bị con hủy…”

Nguyễn Huy Ninh nghiến chặt răng, không biết trong lòng có hối hận hay không, trước mặt ta, nàng không chịu thua:

“Dù hắn tốt đến đâu, thì con đường mà ta chọn cho mình cũng không tệ.”

“Ngược lại là ngươi, tỷ tỷ, ngươi đã biết đứa trẻ trong bụng ta là con của ai, có phải ngươi đang ghen tị không?”

Ta thật sự cảm thấy buồn , không hiểu nàng ta suy nghĩ thế nào mà lại có thể ngu xuẩn đến ? Ta và nàng sao có thể là tỷ muội sinh đôi chứ!

Vài tháng trước, ta đã cho người điều tra sự thật năm xưa, nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có kết quả.

Trước khi nàng kịp thêm gì, ta đã nhanh chóng ngắt lời:

“Thứ nhất, lý do không ai cầu hôn ta là vì chuyện hôn nhân của ta đã không còn do phủ này quyết định. Nếu không có sự đồng ý của ta, hoặc Hoàng thượng ban hôn, ngươi nghĩ ai dám đến ta?”

“Thứ hai, vì phụ thân, ta thiện ý khuyên ngươi, mau chóng bỏ cái thai trong bụng, rồi tìm một gia đình bình thường ở xa kinh thành mà gả vào, có lẽ cuộc đời còn có thể bảo toàn.”

Sắc mặt Nguyễn Huy Ninh xanh xao: “Ngươi chỉ đang dọa dẫm, chẳng qua là không muốn ta có kết cục tốt đẹp mà thôi!”

Lời hay khó khuyên kẻ ngốc. Nói thêm cũng vô ích, ta không gì thêm với nàng.

Sau đó ta đi đến thư phòng của phụ thân.

Ta trình bày cặn kẽ hình triều đình với ông, tin rằng ông sẽ có những sắp xếp hợp lý.

Dù thân thế ta ra sao, phụ thân cũng đã nuôi dưỡng ta, không để ta thiếu thốn, cũng không tính toán với ta.

Xét về về lý, ta đều phải đền đáp một chút.

10

Mẫu thân đã cố gắng hết sức để che giấu việc Nguyễn Huy Ninh mang thai, cuối cùng ta vẫn cho phụ thân biết.

Phụ thân giận dữ tột độ, đích thân ra lệnh mang thuốc thai đến và ép Nguyễn Huy Ninh phải uống.

Sau đó, ông nhanh chóng sắp xếp một hôn sự xa xôi cho nàng, gửi gả nàng đến một gia đình học trò ở Lĩnh Nam, nơi mà gia đình bên đó từng nhận ân huệ từ phụ thân.

Sắp xếp như đã là tính toán tốt nhất cho nàng.

Phụ thân ra lệnh phải giám sát nghiêm ngặt Nguyễn Huy Ninh, nàng không ngừng khóc lóc van xin, khiến mẫu thân mềm lòng, cho phép nàng ra ngoài đi dạo trong vườn.

Thế , chỉ trong chốc lát, Nguyễn Huy Ninh vừa mới ở bên giả sơn, liền bặt tăm không thấy đâu.

Mẫu thân lo lắng đến mức không biết phải sao để giải thích.

Tuy nhiên, không cần bà phải giải thích nữa.

Phủ Uy Viễn hầu sau khi nhận thông báo từ người gác cổng rằng nhị tiểu thư nhà Lễ bộ Thị lang tự nguyện đến xin tá túc, liền vui mừng khôn xiết!

Họ lập tức tổ chức đón tiếp nàng một cách hoành tráng, như sợ rằng cả kinh thành không ai biết chuyện này.

Khi phụ thân hay tin, ông chỉ có thể thở dài: “Thời thế rồi, vận mệnh rồi! Không thể trái mệnh trời, cứ để nàng đi thôi.”

Tuy nhiên, lý do mà phủ hầu không màng danh dự, không ngại thể diện, công khai tuyên truyền về việc thế tử có tư với Nguyễn Huy Ninh, tự nhiên không phải vì họ quý nàng đến .

Tất cả đều vì Hoàng thượng đã ra lệnh cho ta giám sát điều tra vụ án Thái tử mưu phản.

Và phủ Uy Viễn hầu cờ lại dính líu đến vụ này.

Họ nghĩ rằng bằng cách nắm giữ Nguyễn Huy Ninh, họ cũng có thể nắm ta.

Khi ta đến kiểm tra lại, gia đình họ Tôn đột nhiên tỏ ra tự tin hơn.

“Đại tiểu thư Nguyễn…”

Chỉ với một ánh mắt của ta, Tôn Thiệu Tông liền đổi cách xưng hô: “Nguyễn Đốc sát.”

“Có việc gì?”

Hắn gượng gạo : “Ngài xem, giờ đây hai nhà chúng ta đã là thông gia, chính là như cây chung gốc, vinh quang cùng hưởng, tổn thất cùng chịu… Vậy chuyện kiểm tra này, ngài có thể nể mà bỏ qua không? Nói phủ Uy Viễn hầu tham gia mưu phản Thái tử, đó là sự vu khống, hoàn toàn không có!”

Ta không gì, coi như không nghe thấy.

Thấy , hắn liền đưa Nguyễn Huy Ninh ra để áp lực: “Huy Ninh, nàng phải nhớ đối xử tử tế với tỷ tỷ của mình, đừng có lơ là.”

Nhưng nếu Nguyễn Huy Ninh biết người, thì nàng cũng không rơi vào hoàn cảnh này.

Dạo gần đây, nàng nuôi dưỡng khá sung sướng. Lời cũng trở nên thiếu suy nghĩ.

“Tỷ tỷ vội vã đến đây, chắc là đang mong muốn hưởng phú quý của phủ hầu!”

Tôn Thiệu Tông chỉ muốn lập tức bịt miệng nàng lại.

Ta đến kiểm tra lần này chỉ là một thủ tục, chứng cứ rõ ràng về việc phủ Uy Viễn hầu tham gia mưu phản đã trình lên Hoàng thượng từ ba ngày trước.

Thánh chỉ đã soạn thảo—

Những kẻ tham gia mưu phản sẽ bị xử trảm vào mùa thu, còn lại gia quyến sẽ bị đày đi Lĩnh Nam.

Ta liếc Nguyễn Huy Ninh. Cuối cùng, nàng vẫn phải đến Lĩnh Nam. (là một tỉnh của Trung Quốc, chứ k liên quan gì Vn nhé mn)

Một thuộc hạ đến báo cáo: “Bẩm Đốc sát, việc kiểm tra trong phòng đã hoàn tất, tất cả đồ vật khả nghi đều đã thu gọn vào thùng.”

Ta không ở lại thêm: “Vậy thì rút lui.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...