“Lẽ nào ta không ra , ý của hắn là thật hay giả?”
“Nếu phụ trợ hắn lên ngôi, chẳng mấy năm nữa, phụ thân ta và ta e rằng sẽ chết không toàn thây.”
“Nhưng nếu phụ thân ta đăng cơ, ta chính là công chúa tôn quý độc nhất vô nhị trên đời.”
“Ngươi xem, ta nên chọn cái nào?”
“Nhiếp chính vương quả là kẻ ngu độn, phụ thân ta chỉ bày ra một kế nho nhỏ, hắn liền mắc câu.
Nay Tứ hoàng tử đã chết, Nhiếp chính vương bị tống vào đại lao, còn ai có thể ngăn trở phụ thân ta nữa?”
Thượng Quan Anh khi lời này, khoé môi vẫn mang nụ rực rỡ,
Giọng dẻo quẹo, như một con rắn đang quấn lấy cổ ta, khiến người rợn cả da gà.
11
Thân mình ta run lẩy bẩy vì lạnh, răng đánh lập cập, lý lẽ thì ta hiểu cả… mà!
“Vậy ngươi bắt ta gì! Ta chỉ là một tiểu nha hoàn thôi mà!”
Trong lòng ta khổ sở vô cùng, buồn tủi đến cực độ.
Xui xẻo!
Xui xẻo thật rồi!
Sao ta lại dính vào một vị chủ tử ngu ngốc như heo thế này!
“Nghe bên cạnh Nhiếp chính vương có một nữ nô sủng tín đặc biệt, rất ngài tin tưởng.
Ngươi… chẳng phải chính là kẻ đó sao?”
“Đồ của ta, sao có thể để kẻ khác dòm ngó?”
“Chờ phụ thân ta thành công, ta sẽ giữ Nhiếp chính vương đồ chơi trong hậu viện,
Còn ngươi, thì ở nơi ngục tối ẩm thấp này mà từ từ chết dần chết mòn.”
Nàng cúi người, ta bằng ánh mắt âm độc, vẻ mặt đắc ý đến méo mó.
Trong đầu ta chỉ toàn tiếng “mẹ nó!”
Đúng là chó thích ăn phân mà còn sợ người khác cướp mất.
Rõ ràng ai cũng ra Nhiếp chính vương chẳng phải hạng tốt đẹp gì,
Ta thèm vào mà dòm ngó hắn!
Những lời ấy ta chẳng thể ra, nữ nhân điên loạn này căn bản không nghe lọt câu nào.
Chỉ cần ta khẽ cựa quậy, là nước liền lay , ép đến nỗi ta nghẹt thở, chẳng thể mở miệng thêm gì.
Ta bị giam nơi thuỷ lao đã hơn năm ngày.
Hai ngày cuối cùng, thần trí ngày càng mơ hồ, trước mắt tối đen, mệt mỏi đến cực độ.
Khi sinh mệnh như sắp cạn, một bàn tay ấm áp chạm lên trán ta.
Giúp ta mở xiềng xích, ôm lấy thân thể mềm nhũn của ta.
Ta mơ hồ nghe đó là giọng nam tử.
Hắn : “Chớ sợ, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây.”
12
Tỉnh lại, đã thấy Cam di ngồi bên giường, dùng khăn ấm lau trán cho ta.
Thấy ta mở mắt, nàng vội hỏi han:
“Cảm thấy thế nào rồi?”
“Là ai đã đưa ta trở về…”
Giọng ta khàn khàn, thân mình sưng tấy như cái bánh bao mới hấp.
“Là đại nhân đích thân ôm ngươi về, đặt tại phòng này.
Đợi đến khi đại phu ngươi vô sự, người mới chịu rời đi.”
Ánh mắt Cam di tràn đầy ngưỡng mộ.
“Đại nhân?”
Ta kinh ngạc: “Người chẳng phải đã bị giam vào ngục sao??”
“Không có, Tứ hoàng tử chưa chết.
Ngài ấy đã bình an trở về, đại nhân cũng thả ra.”
Ngay lúc ta còn đầy nghi vấn, Tửu Thất từ ngoài bước vào.
“Cái đầu nhỏ của ngươi chắc chắn nghĩ không ra đâu, để ta kể cho nghe .”
Thì ra, Nhiếp chính vương từ sớm đã biết đây là cạm bẫy,
Cho nên ngài cố ý thuận theo kế sách, khiến Thái úy lộ đuôi cáo.
Tứ hoàng tử sau đó bình yên quay về, đích thân cáo trạng mình bị ám sát,
Nhờ có Nhiếp chính vương sai người bảo vệ mới thoát nạn.
Điều đó hoàn toàn mâu thuẫn với cái gọi là “bằng chứng xác thực” do Thái úy dâng lên.
Hiện giờ, hoàng thượng đã hạ lệnh điều tra rõ ràng.
Thái úy cũng bị nghi ngờ.
“Hắn tự cho mình là lão hồ ly mưu sâu kế hiểm,
Không ngờ lại tự đào hố chôn mình.
Ngươi cứ yên tâm, cuối cùng Hoàng thượng tra ra, cũng chỉ có thể là chứng cứ bất lợi với Thái úy mà thôi.”
Tửu Thất vừa , vừa ngồi xuống mép giường, kéo chăn lên giúp ta đắp kín.
“Ngươi trên người mùi gì thế, như mùi ẩm mốc ?”
Ta nhăn mày, lộ vẻ ghét bỏ.
Hắn đỏ mặt mắng: “Tiểu quỷ vô lương tâm, mấy ngày ngươi hôn mê ta chẳng dám chợp mắt,
Giờ tỉnh dậy rồi lại còn chê ta có mùi.”
Ta nhắm mắt, trầm mặc hồi lâu.
Có vài chuyện, trước đây ta chẳng hề ý.
Nay ngẫm lại, từng bước đều có dấu vết rõ ràng.
Qua chuyện lần này, phủ Thái úy và phủ Nhiếp chính xem như đã chính thức trở mặt.
Nếu như trước kia ta chỉ vì sống sót mà hoàn thành nhiệm vụ,
Thì nay — nữ nhân kia đã hoàn toàn khơi dậy ý chí chiến đấu trong ta.
Ta nhất định phải kéo Thái úy xuống ngựa, tuyệt không thể để hạng người như hắn bước lên ngôi vị quyền cao.
13
Biến cố xoay chuyển, ta cứu thoát.
Thượng Quan Anh ắt hẳn tức đến nỗi mặt cũng chuyển sang xanh lục rồi.
Ta lặng lẽ viết một tờ giấy, gấp thành phi cơ giấy ném tới trước cổng phủ Thái úy.
Trên đó chẳng viết gì khác, chỉ có mười lần lặp lại một câu: “Tức chết ngươi, tức chết ngươi…”
Hôm sau liền nghe tin Thượng Quan Anh đập vỡ không ít vàng bạc, châu báu, trang sức.
Tửu Thất : “Ngươi đúng là thứ tiểu quái, khi xấu bụng thì chủ ý quỷ quái đủ đường.”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?