03.
Tôi hết cả hồn, suýt chút thì cắn vào lưỡi, “Không…không muốn!”
Sau đó chột dạ cúi đầu xuống.
Suy cho cùng thì tôi thật sự… muốn như thế.
Đường Khuynh rõ ràng không tin, “ Không phải tối hôm đó em còn tỏ với người ta ——”
Tôi vội vã nhào tới bịt chặt miệng tên này, “Tôi lúc đó uống say rồi! Không tính!”
“Đường Khuynh, đừng chọc em ấy nữa.” Giọng Thẩm Kỳ Bạch không hiểu sao có chút lạnh lùng.
Động tác của tôi chững lại, cảm thấy ấy có vẻ kỳ lạ.
Vì không chắc lắm nên tôi lại lâu thêm chút nữa.
“Chúng tôi lúc nãy đã bàn bạc xong xuôi, Phương Dao, em ở một phòng, Kỳ Ngôn và Hà Chi An chịu khó ngủ chung một phòng, bây giờ tôi đi thu dọn cho bọn em một chút.”
Nhìn ấy đứng lên, vừa nghĩ tới tiếp theo phải cùng ba tên cẩu nam nhân này đơn độc chung một phòng, tôi lập tức gọi ấy lại, “Em đi cùng với thầy.”
*cẩu nam nhân dịch ra là đàn ông chó, đồ chó, mà nghe kì kì nên mình để nguyên hán việt
Thẩm Kỳ Bạch liếc tôi thật sâu, không gì.
Cho đến khi vào trong phòng, đóng cửa lại, tôi mới nhận ra vừa nãy rốt cuộc mình đã ra một cái quyết định như thế nào.
Gian phòng im ắng, chỉ có tôi và Thẩm Kỳ Bạch.
Anh ấy đứng bên cạnh giường.
Sắc đẹp ngay trước mắt, tôi lại đứng ở xa xa, run run rẩy rẩy cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho thân.
[Cùng crush ở chung một phòng, phải sao đây?]
Bạn thân gần như lập tức trả lời: [Thầy Thẩm chắc là rất lợi .]
Tôi: [?]
Bạn thân: [ Mày chả lẽ không thích mặt và dáng người ta sao?]
Tôi vịt chết còn mạnh miệng, [Tao đâu có, mày tào lao.]
Bạn thân gửi qua một meme lườm trắng mắt, [Được thôi, thầy Thẩm nhà mày chả lợi chút nào hết, chỗ nào cũng không lợi .]
Tôi: [Thu hồi câu này, tao không thích nghe!]
Bạn thân: [Thầy Thẩm chỗ nào cũng không lợi !]
Tôi bắt đầu bùng lên tinh thần bất khuất không nhận thua, liên tục gửi qua 10 tin nhắn:
[Thầy, Thẩm, siêu, lợi, !]
Đột nhiên, cổ tay bị nắm chặt, phía sau truyền đến một giọng trầm thấp, “Em đang gì thế?”
Tôi giật mình xém rớt điện thoại, đón lấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thẩm Kỳ Bạch, giả trân, “ Không gì hết.”
“Vậy em cách tôi xa thế để gì?”
Tôi hết đường phản bác, chột dạ cụp mắt xuống.
Bên tai truyền tới tiếng trầm thấp.
Dưới mê hoặc như , tôi thế mà lại tìm về một cọng dây lí trí,
“Thầy Thẩm, em muốn hỏi thầy một việc, thầy và đàn chị —— ”
Bất ngờ không kịp trở tay, thân thể tôi bị bế bổng đặt lên bàn máy tính.
Tôi bất ngờ kêu lên một tiếng, hai tay bất an nắm lấy mép bàn.
“Thầy Thẩm!”
Thẩm Kỳ Bạch tôi chăm , từ từ cúi xuống, cánh tay cường tráng chống bên eo tôi.
“Phương Dao, con người phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”
“Cái, cái gì cơ?”
“Uống say rồi, những lời từng ra thì không tính nữa?”
Ngữ điệu của rất chậm, giống như là dán lên tai tôi ép hỏi.
Tim tôi hồi hộp sắp nhảy ra ngoài, đầu óc rối thành một nùi.
Anh ấy như là có ý gì?
Là đang đến chuyện ngày đó tôi tỏ với trong nhóm sao?
Tôi vô thức lùi lại phía sau từ chút một, cho đến khi sau lưng dán lên màn hình lạnh lẽo.
Điện thoại rơi xuống đất lạch cạch.
Gần như trong chớp mắt, bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ dồn dập.
[Dao Dao, em không sao chứ?]
Cái tốc độ này, ba người đó giống như vẫn luôn đứng bên ngoài cửa.
Thẩm Kỳ Bạch nhướn mày, tầm mắt rơi xuống nền nhà.
Tôi ngơ ngác khom lưng nhặt điện thoại tôi lên, đột nhiên nhớ đến cái gì, tôi xấu hổ hét lên một tiếng, “Đừng xem!”
Nhưng mà không kịp rồi.
Màn hình vẫn đang sáng, nhật ký trò chuyện spam của tôi và thân, phơi bày sáng chói trong tầm mắt .
Tôi thấy Thẩm Kỳ Bạch hình như ngẩn ra một chút.
Im lặng một lát, chậm rãi ngẩng đầu hướng về phía tôi, như không đọc chữ trên màn hình lên,
“ Thầy, Thẩm, siêu, lợi, ?”
04.
Tôi vùi đầu giả chết, hận không thể tìm miếng đất mà chui xuống.
“Nếu em là lúc nãy em bị hack tài khoản thì thầy có tin không?”
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng lớn hơn nữa, giống như vẫn không mở cửa ra thì bọn họ sẽ đạp cửa vào.
Thẩm Kỳ Bạch cau mày vẫn không gì, thong thả ung dung sửa sang lại quần áo, rồi mở cửa ra.
Ba tên đàn ông kia sắc mặt u ám .
Thẩm Kỳ Bạch mặt không cảm : “Qua phòng tôi, tôi có chuyện muốn với các cậu.”
Sau khi bọn họ đi rồi, tôi nặng nề thở phào một hơi, từ dưới bàn vi tính nhanh chóng trèo lên giường, đầu óc vẫn ở trạng thái hỗn độn.
Lúc nãy ý của Thẩm Kỳ Bạch là sao, tôi hiểu rồi, là phải chịu trách nhiệm với ấy đúng không?
Anh ấy……cũng thích mình sao?
Nếu như.
Nếu như ấy cũng thích mình.
Điện thoại đột nhiên reo lên, thân gửi qua một cái weibo, [Đây là acc phụ của mày hả]
Tiếp đó lại gửi tới một tin nhắn: [Không đúng, mày ở sau lưng tao học vẽ vời từ khi nào thế?]
Tôi sửng sốt đầy mặt nhấn mở lên.
Đây là tài khoản chia sẻ hàng ngày của một blogger khoe trai.
Thời gian đầu trên weibo này đều là một ít hình phác họa bàn tay, có thể ra kỹ thuật vẽ rất tốt.
Cho tới một tháng trước, vị blogger này bắt đầu liên tục cập nhật hình chân dung của một người đàn ông.
Người đàn ông đẩy xe mua hàng dạo siêu thị, cúi đầu rửa đồ trong bếp, ngồi trên sofa đọc sách…..
Gần đây nhất là một bài ấy đăng hình chân dung người đàn ông đó dắt chó Labrador đi dạo.
Giống y như đúc bức hình đàn chị đăng trên vòng bè.
Cô ấy để dòng chữ kèm theo là:
“Chúng tôi bị cách ly rồi, mấy ngày này không thể dắt chó đi dạo nữa, khóc thút thít.jpg”
*ý là để thêm cái meme khóc thút thít vào
Có người bình luận bên dưới: “Là giáo sư Thẩm sao?”
Cô ấy không trả lời.
Người đó tiếp tục truy hỏi: “Chủ post là của giáo sư Thẩm à?”
Cô ấy vẫn không trả lời, bấm like một cái.
Nghe xong tôi rầu rĩ giải thích, thân bình tĩnh phân tích,
“Đừng nghĩ vớ vẩn, đàn chị của mày không chừng cũng đang crush Thẩm Kỳ Bạch đó. Cô ta bản thân mình cũng bị cách ly rồi, hiện tại bị cách ly không phải là mày và Thẩm Kỳ Bạch à? Nếu không thì tao cũng sẽ không tưởng rằng đó là acc phụ của mày.”
Tôi: “ Nhưng mà ảnh đại diện của thầy Thẩm….”
Bạn thân: “Haizz, không chừng đó là tìm đại hình ở trên mạng thôi.”
“Mau ngủ đi. Ngày mai còn phải tiếp tục ứng phó với 4 người đàn ông nữa kìa. Thật là hạnh phúc quá đi~”
Tôi: “…Cái phúc khí này cho mày đó mày lấy không?”
Bạn thân càng hăng hái hơn: “Lấy! Đưa tao nhiều chút! Tuyệt đối đừng vì tao là một đóa kiều hoa mà thương tiếc gì tao!”
*kiều hoa : đóa hoa kiều, ý bả là đừng thấy bả là mỏng manh yếu đuối mà thương tiếc không nỡ đưa nhiều trai cho bả.
Tôi: “……”
Chẳng biết tối hôm đó Thẩm Kỳ Bạch và 3 người kia gì với nhau, hai ngày nay đều không thấy bọn họ.
Hơn nữa rất kỳ lạ là, vừa ăn cơm xong, bọn họ liền tức tốc quay về phòng luôn.
“Sao thế, bọn họ không ở đây nên không có khẩu vị à?” Âm thành nhàn nhạt ở bên tai vang lên.
Tôi giật mình, mở mồm liền, “Có bọn họ ở đây em mới không có khẩu vị đó!”
Lúc này sắc mặt Thẩm Kỳ Bạch mới dịu xuống một chút.
“Bọn Đường Khuynh mấy bữa nay có việc phải , nếu em cảm thấy buồn chán, muốn gì đó, tôi có thể cùng em.”
“Làm gì cũng sao?”
Thẩm Kỳ Bạch , từng chữ một, “Làm gì cũng .”
Cuối cùng tôi vẫn chọn xem phim.
Không vì gì khác, mà là tôi nhát gan aaaa.
Trong phòng rất yên tĩnh, đèn trần phòng khách không mở, đèn sàn chiếu sáng một không gian nhỏ cạnh ghế sofa.
Thẩm Kỳ Bạch cầm điều khiển, mở đầu chiếu lên, “Em muốn xem gì?”
Tôi màn hình rối mắt, tinh tường tìm một bộ phim kinh dị, “Xem cái này đi.”
Ánh mắt Thẩm Kỳ Bạch liếc qua đây, tiếp đó bình tĩnh mở bộ phim tôi chọn.
Khóe môi tôi nhếch lên, trong lòng thầm đếm đếm tính toán.
Vậy mà vừa xem vài phút, Thẩm Kỳ Bạch liền nhận thông báo khẩn cấp, trường học triệu tập mở họp online lâm thời.
Để không quấy rầy , tôi chỉ có thể đau thương mà tắt máy chiếu.
Ngồi trên tấm đệm bên cạnh, đeo tai nghe Bluetooth lên tự xem bằng điện thoại của mình.
Mới đầu tôi vẫn có thể giả bộ chăm không rời mắt xem phim.
Nhưng một lúc sau, hai mắt nhịn không liếc về trên người Thẩm Kỳ Bạch.
Dáng vẻ ấy lúc việc rất khác so với bình thường, đeo một cặp kính gọng vàng, mặt mày trầm tĩnh, trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt lại không khiến người khác cảm thấy không tôn trọng.
Mỗi lời hành giống như cảnh quay chậm trong bộ phim, trông cực kỳ cảnh đẹp ý vui.
* cảnh đẹp ý vui: gốc là thưởng tâm duyệt mục, nghĩa là trông thấy sự vật sự việc tốt nào đó khiến mình rất vui vẻ, thích thú.
“……tài liệu đã giao cho 3 học sinh của tôi chỉnh lý rồi, báo cáo phân tích số liệu sẽ nộp lên trong vòng một tuần.”
Ồ? 3 học sinh?
Thẩm Kỳ bạch đang ai ? Là 3 người bọn Đường Khuynh sao?
Tôi tháo tai nghe Bluetooth xuống, dựng lỗ tai lên ngay.
Trong máy tính truyền đến âm thanh lộ ra kinh ngạc, “Một tuần? Nhưng đó là tư liệu 5 năm năm gần đây đấy!”
Giọng Thẩm Kỳ Bạch đều đều,
“Đúng lúc bọn họ cách ly tại nhà một tuần, phân tích sắp xếp số liệu có thể khiến đầu óc bọn họ bình tĩnh lại.”
Anh dừng lại một lát, “Không đi chuyện quấy rầy người khác.”
Quấy rầy người khác?
Trong đầu liền nghĩ tới hai lần gõ cửa trước đó.
Không kiềm ngắm chăm , bất ngờ không kịp đề phòng bốn mắt chạm nhau.
Anh như không mà tôi.
Không lẽ đã sớm phát hiện tôi đang nghe lén rồi sao?
Tôi chột dạ dời mắt, đeo tai nghe Bluetooth lên lại.
Vừa cúi đầu thì hai mắt nhau với con quỷ máu me đầm đìa trên màn hình điện thoại.
Cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, tôi hét lên thất thanh, nhất thời quên mất Thẩm Kỳ Bạch vẫn đang họp, thoáng cái đã bổ nhào đến trên người .
Bên kia màn hình truyền đến một tiếng “ohhh” ngắn mang theo nghi ngờ.
Gần như cùng lúc, như thể sợ bị người khác phát hiện, Thẩm Kỳ Bạch ấn đầu tôi xuống phía dưới.
Tôi đơ người luôn rồi.
Thẩm Kỳ Bạch hắng giọng một tiếng.
Bên kia màn hình ngay lập tức không ai gì.
Bạn thấy sao?