Sa Thải Nhầm Người [...] – Chương 6

6

 

Hôm qua thân dạy tôi đủ kiểu cách "lười biếng có nghệ thuật". Sau khi cãi nhau xong, tôi trở lại bàn việc, mở cuốn tiểu thuyết mà ấy gửi qua Word và bắt đầu đọc.

 

Xung quanh, tôi nghe những tiếng rì rầm thảo luận xem sau khi nhận tiền thưởng cuối năm thì mọi người sẽ đi ăn ở đâu.

 

Họ chưa nghe thấy lời của nhân viên tài chính lúc nãy, vẫn chưa biết việc thanh toán có vấn đề.

 

Chẳng bao lâu sau, từ phòng Trương tổng vang lên tiếng gào thét:

 

"Phát, phát cái gì? Lấy gì mà phát? Giờ trong tài khoản còn chẳng đủ để trả lương tháng này!"

 

Tiếng hét quá lớn, cả văn phòng đều nghe rõ ràng.

 

Mặt ai nấy đều lộ vẻ lo lắng, bắt đầu thấp thỏm không biết tiền thưởng cuối năm có bị ảnh hưởng không.

 

Hai phút sau, Trương tổng gọi tôi, Lão La và Lưu Nhưỡng vào văn phòng.

 

Vừa vào cửa, ông ấy liền mạnh tay đặt cốc xuống bàn.

 

"Lộ Kiều, vì không biết đại cục, bây giờ khách hàng rất bất mãn! Đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc thanh toán, xem giải quyết thế nào đây? Nếu chậm việc phát tiền thưởng cuối năm, phải đi giải thích với cả công ty!"

 

"Liên quan gì đến tôi? Tôi đâu phải người phụ trách dự án, cũng chẳng chịu trách nhiệm về thu hồi công nợ, tôi giải thích gì cơ chứ?" Quan trọng hơn, tôi còn chẳng có phần nào trong tiền thưởng cuối năm, lo gì chứ?

 

Tôi ngồi xuống ghế sofa với vẻ không quan tâm, ông ấy nổi đóa mà không mảy may bận lòng.

 

"Được rồi, Lão La, là lãnh đạo của họ, xem dự án vì sao lại gặp vấn đề? Hôm qua không phải đã giải quyết xong với khách hàng rồi sao?"

 

"Trương tổng, tôi cũng bó tay thôi. Tối qua tôi và Tiểu Lưu đã đưa phó tổng dự án của đối tác đi ăn uống, rồi cả KTV từ A đến Z, khó khăn lắm mới ông ấy vui vẻ và xin gia hạn nộp bản vẽ. Ai ngờ Lộ Kiều không chịu sửa bản vẽ, cấp trên của họ cũng có người khác, chậm tiến độ đương nhiên họ sẽ tức giận."

 

Lão La đổ hết trách nhiệm cho tôi, không hề nhắc đến vấn đề của Lưu Nhưỡng, người đang phụ trách dự án này.

 

Lưu Nhưỡng gật đầu bổ sung:

 

"Phải rồi, dự án này vốn là do Lộ Kiều kết nối, nên ấy phải chịu trách nhiệm thu hồi công nợ."

 

Trương tổng dường như chợt nhớ ra điều này, vỗ trán một cái, giọng điệu lập tức dịu đi.

 

"Tiểu Kiều à, lúc nãy tôi nóng tính quá, cũng là do bị đối tác thúc giục, đừng để bụng nhé. Dự án LL này vốn là do kết nối từ đầu, tìm gặp người trung gian đi, thuyết phục họ thanh toán tiến độ trước đi."

 

Ông ấy khẩn thiết :

 

"Yên tâm, khi tiền về, phần thưởng của công ty vẫn sẽ xem xét bù lại."

 

Nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ta, tôi cảm thấy cực kỳ ghê tởm, đáp:

"Một mình tôi gánh quá nhiều trách nhiệm về việc thu hồi nợ sẽ không tốt cho tinh thần đoàn kết đâu, vẫn nên chia sẻ cho mọi người thì hơn."

 

"..."

 

Mặt Trương tổng và Lão La lập tức đen kịt như đáy nồi.

 

—-------

 

Nói xong, tôi bỏ đi, mặc kệ họ đập đồ đạc và nổi điên trong văn phòng.

 

Sau đó tôi thấy Trương tổng dẫn theo Lão La và mấy lãnh đạo bên kinh doanh đi thẳng đến gặp đối tác.

 

Buổi trưa, tôi nhắn tin khoe rằng khi họ đến gặp đối tác thì không lên lầu.

 

Họ phải đợi ở sảnh cả buổi chiều, cuối cùng còn chẳng gặp ai, chứ đừng đến việc đòi tiền.

 

Tôi cảm thấy rất hài lòng, về nhà đúng giờ tan , tưởng rằng mọi chuyện đã đến mức này thì họ sẽ không đến phiền tôi nữa.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...