Sa Thải Nhầm Người [...] – Chương 5

 

5

 

Sau khi họ rời đi, tôi thản nhiên bật máy tính lên, mở phần mềm CAD rồi để đó, sau đó mở điện thoại lên, vừa xem phim vừa ăn bát mì bò.

 

Chầm chậm ăn hết tô mì cũng mới chỉ hơn nửa tiếng trôi qua, tôi liếc qua Tiểu Đinh, mặt cậu ta đỏ như bị táo bón.

 

"Chị Kiều, chị ăn xong rồi chứ? Bên đối tác hình như lại giục trong nhóm, có thể nào..."

 

Tôi rút điện thoại ra và đưa cho cậu ta xem:

 

"Không có đâu, đừng lo, trong nhóm chẳng có gì cả."

 

Tiểu Đinh đỏ bừng mặt:

 

"Chị Kiều, chị Lưu đã tạo một nhóm mới cho dự án..."

 

Hóa ra họ đã loại tôi khỏi nhóm dự án rồi. Thế thì tốt, tôi sẽ coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.

 

Tôi giơ hai tay lên tỏ vẻ bất lực:

 

"Tôi không ở trong nhóm, có lẽ dự án này không cần tôi, tôi đi vệ sinh đã."

 

Tôi cầm hộp đồ ăn trống và đi vào nhà vệ sinh.

 

Sau khi giải quyết xong, tôi ra tìm lễ tân xinh đẹp, cùng ấy tám chuyện showbiz nửa ngày.

 

"Lộ Kiều! Bên đối tác đang giục cháy cả lông mày, đang ? Còn bao lâu nữa thì nộp bản vẽ?" Lưu Nhưỡng và Trương tổng tìm thấy tôi ở quầy lễ tân, vội vàng thúc giục.

 

Trương tổng đi theo sau, giận dữ hét lên:

 

"Lộ Kiều, tôi thấy loạn cả rồi! Dựa vào chút kỹ thuật mà ngang tàng, không chịu việc à? Làm thì , không thì xách đồ rời đi!"

 

Tôi không chút do dự:

 

"Được thôi, bồi thường hợp đồng lao vô thời hạn theo mức 2N, tôi sẽ thu dọn đồ đạc và đi ngay hôm nay."

 

"Giỏi nhỉ, đòi 2N? Công ty còn chưa truy cứu về trách nhiệm công việc thì đã là nể mặt rồi!" Trương tổng nhạt, "Lộ Kiều, công ty có thể chờ, liệu có chờ nổi không? Ngành xây dựng bé tí, loạn thế này, sau này định bị cấm vận à?"

 

Dù đã chuẩn bị tinh thần, tôi vẫn cảm thấy lạnh lẽo và thất vọng đến tột cùng.

 

Tôi không ngờ người ta có thể vô liêm sỉ đến thế.

 

Bao nhiêu năm nay tôi tận tụy, đã giành về bao nhiêu dự án cho công ty, tạo ra biết bao nhiêu giá trị?

 

Vậy mà chỉ vì quan hệ của ông ta muốn thăng tiến, họ có thể đối xử với người khác như không phải là con người, dẫm đạp lên họ, thậm chí còn dọa dẫm cắt đứt tương lai của họ.

 

"Thế thì cứ thử xem, liệu ông có cấm vận tôi không?" Tôi lạnh lùng .

 

Trương tổng định mắng tiếp, nhân viên tài chính mặt mày tái mét chạy vào, nhỏ:

"Trương tổng, không xong rồi! Không xong rồi!"

 

Trước ánh mắt giận dữ của Trương tổng, ấy thì thầm:

 

"Khách hàng từ chối thanh toán, họ rằng dịch vụ của chúng ta không đáp ứng cầu của họ."

 

Trương tổng nghe xong tái mặt, chẳng còn tâm trí để mắng tôi nữa, ông ta vội vã chạy về văn phòng.

 

Nghe thấy những lời của nhân viên tài chính, tôi không thể nhịn mà bật thành tiếng.

 

Lưu Nhưỡng lườm tôi:

 

"Không cần biết họ có thanh toán hay không, điều đó chẳng liên quan gì đến , đừng vội mừng quá sớm!"

 

—--

 

Thật lòng mà , tôi tự trách mình đã quá ngốc khi chịu đựng tất cả những điều này.

 

Khi mới tốt nghiệp, tôi mang theo niềm đam mê với kiến trúc và dành cho công việc, đến ở công ty thiết kế nổi tiếng này, với hy vọng sẽ trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng trong ngành. 

 

Tôi đã ở lại đây suốt tám năm.

 

Ban đầu công ty không tệ như thế này.

 

Nhưng sau khi ngành công nghiệp suy thoái, doanh thu sụt giảm và có một đối tác mới vào, mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ hơn.

 

Ban lãnh đạo không sắp xếp cho đội ngũ kinh doanh mở rộng thị trường, mà lại bắt bộ phận sản xuất việc thêm giờ vô ích, đi lại cùng một công việc, nội bộ thì sửa bản vẽ đến hàng chục lần mà không có lý do.

 

Thậm chí ban ngày sếp không đến công ty, đến 10 giờ tối thì cầm điện thoại đến kiểm tra văn phòng.

 

Ông ta đăng ảnh lên nhóm, xem phòng ban nào chưa bật đèn, ai còn ở lại thêm, rồi đích thân chỉ trích những bàn việc trống.

 

Ai việc suốt đêm thì sẽ khen thưởng trước toàn công ty, sáng hôm sau chỉ nghỉ nửa buổi.

 

Nguyên văn của sếp: "Ở nhà cũng chẳng có gì để mà... Sao? Ai chăm lo cho gia đình? Nếu không có công ty nuôi sống , có gia đình mà chăm à?"

 

Trong môi trường kỳ quái như thế này, nếu không phải vì trách nhiệm với cái gọi là "người phụ trách dự án" và muốn hoàn thành khách sạn mà tôi tự thiết kế cho gia đình mình, tôi đã ra đi từ lâu rồi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...