Sa Thải Nhầm Người [...] – Chương 11

11

 

Nhìn ta rụt rè mỗi ngày, không dám phàn nàn hay tỏ thái độ trước mặt tôi, lòng tôi thấy thỏa mãn.

 

"Tiểu Lưu, bản thiết kế này của là sao đây? Đã sửa đến lần thứ hai mươi rồi, mà trình độ vẫn thế à? Chẳng phải là du học sinh về sao? Nếu đội của còn không sửa phương án tốt hơn, tôi sẽ thay người. Bây giờ kiếm việc khó khăn lắm đấy."

 

Tôi lần thứ N phàn nàn về bản vẽ của ta.

 

Thực ra nhiều phương án thiết kế có tính chủ quan cao, nếu muốn bắt lỗi thì có thể bắt lỗi cả đời.

 

Huống hồ ta còn không hiểu sâu về kỹ thuật, chỉ cần hỏi vài câu là lộ ngay điểm yếu.

 

Người bên dưới cũng không hài lòng, việc qua loa, sửa sơ sơ rồi nộp lại, dẫn đến vô số vấn đề trên bản vẽ.

 

Cô ta chỉ còn cách cắn răng chịu đựng, : "Chị Lộ, chúng tôi sẽ sửa tiếp, nhất định sửa đến khi chị hài lòng. Còn về khoản thanh toán của chúng tôi…?"

 

"Thanh toán? Tôi còn chưa tính toán thiệt do chậm tiến độ ra. Đợi khi nào sửa xong bản thiết kế rồi tính tiếp."

 

Hôm sau, ta không đến việc nữa, nghe đã xin nghỉ dài hạn và tạm giao lại dự án cho đồng nghiệp khác.

 

Nhân tiện, ta còn lên tổng công ty tố cáo tôi, rằng vì mâu thuẫn cá nhân mà tôi cố bắt bẻ.

 

—-----

 

Khi nhận cuộc gọi báo tin của tôi, tôi không nhịn mà bật .

 

Nhân dịp kỷ niệm mười năm thành lập chi nhánh tập đoàn, tôi đã bảo người gửi một số lời mời tới các đối tác, bao gồm cả bên thiết kế.

 

Vào ngày lễ kỷ niệm, quả nhiên Trương tổng và Lưu Nhưỡng cùng xuất hiện.

 

"Lưu tổ trưởng đã khỏi bệnh chưa? Nếu khỏi rồi thì mau quay lại dự án nhé." Tôi mặc lễ phục, nâng ly rượu vang đỏ bước tới.

 

Cô ta như vừa nghe chuyện ma, mặt tái mét ngay lập tức.

 

Trương tổng cũng hơi hoảng, dù trên mặt ánh mắt lại lảng tránh, chắc đang đoán xem liệu lời tố cáo của họ có tác dụng không.

 

Người dẫn chương trình long trọng giới thiệu tổng giám đốc tập đoàn Lộ tổng lên sân khấu, chính là tôi.

 

Toàn hội trường dõi theo ông và vỗ tay chào đón. Sau khi phát biểu đại diện cho tổng công ty, ông mời mọi người tự nhiên.

 

Sau đó, ông rẽ đám đông, đặc biệt tiến về phía tôi và mời tôi nhảy điệu đầu tiên.

 

Trương tổng và Lưu Nhưỡng không rời mắt khỏi tôi, khi thấy ông mời tôi nhảy, ánh mắt họ thay đổi, như thể đã đoán ra lý do thực sự khiến tôi lên vị trí cao.

 

Nhưng tôi không muốn diễn trò nữa, liền gọi một tiếng: "Chú ơi."

 

Chú tôi cũng trả lời rất lớn, mỉm kéo tôi ra sàn nhảy.

 

Tôi quay lại với Trương tổng và Lưu Nhưỡng một câu: "Xin lỗi, tập đoàn LL là của họ Lộ. Đúng rồi, tôi tên là gì ấy nhỉ?

 

"Lần sau định tố cáo tôi, ơn tìm hiểu rõ tên tôi đến từ đâu nhé?"

 

Nhìn ánh mắt như vừa thấy ma của họ, tôi cảm thấy trò chơi này có lẽ đã đến lúc kết thúc.

 

Tiếp tục dây dưa với những kẻ kỳ quặc này nữa thì thật là không đúng phép.

 

Ba ngày sau, công ty của Trương tổng nhận thư luật sư từ tập đoàn chúng tôi.

 

Trong thư liệt kê rõ ràng tất cả các lỗi trên bản vẽ mà Lưu Nhưỡng đã ra từ khi tiếp nhận dự án này, cũng như danh sách chi phí sửa chữa khổng lồ mà dự án phải gánh chịu do những lỗi đó, kèm theo bằng chứng cho thấy Trương tổng đã hối lộ phó tổng giám đốc của chúng tôi để hưởng lợi, ra những rủi ro an toàn nghiêm trọng cho tòa nhà mới.

 

Vì họ đã vi phạm nghiêm trọng hợp đồng ký kết giữa hai bên, tiếp tục ký hợp đồng và thi công là không thể.

 

Với những thiệt lớn do việc chậm tiến độ ra, chủ đầu tư đã kiện đòi số tiền bồi thường khổng lồ theo hợp đồng.

 

Sau phán quyết của tòa án, công ty cũ cuối cùng đã sản vì khoản bồi thường khổng lồ, mỗi ngày đều có người đòi nợ đứng kín cửa, các lãnh đạo không dám ra ngoài, gì đến việc tìm việc khác.

 

Trương tổng với tư cách pháp nhân đã phải ngồi tù, Lưu Nhưỡng cũng bỏ trốn ngay lập tức.

 

Nghe sau này khi ta đi xin việc ở bất cứ công ty thiết kế nào, cũng không ai nhận ta vì biết ta đã khiến công ty người thân bị sản.

 

Tôi thường nghĩ, nếu tôi chỉ là một người công ăn lương bình thường, khi phải đối mặt với những bất công nghiêm trọng, tôi sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

 

Nhưng tôi nghĩ, ai rồi cũng có lúc trẻ trung, ngây thơ, ngốc nghếch mà cống hiến hết mình. 

 

Dù thế nào, nhận ra sớm thì vẫn tốt hơn, buông bỏ những điều sai trái thì mới có thể gặp cuộc đời đúng đắn.

 

Hết -

 

Tác giả: Sơn Đình Liễu

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...