Không ngờ trong bóng tối còn có một độc nhãn sát thủ ẩn nấp, đúng là con rùa trốn giỏi.
Sát thủ xuất hiện, vì cục diện chuyển thành đối đầu.
"Sao ? Vậy mà vẫn chưa chết." Độc Nhãn rất kinh ngạc, thấy sắc mặt sát thủ tái nhợt, đoán hắn bị trọng thương, lại trở nên ngông cuồng.
Nhất thời đắc ý ấn tay xuống, d.a.o cứa vào cổ ta một đường, ta đau đớn co rúm người, ánh mắt sát thủ càng thêm lạnh lẽo.
"Trông cũng trắng trẻo thanh tú đấy, thảo nào lần này Dạ Vô Thường nhiệm vụ mãi chưa xong." Độc Nhãn độc ác đánh giá ta, ánh mắt khiến người ta buồn nôn.
"Dạ Vô Thường, ngươi thua rồi, bây giờ nàng là con mồi của ta."
"Của ngươi?" Sát thủ lặp đi lặp lại hai chữ đó, sát ý tràn ngập.
"Độc Nhãn, đáng lẽ ngươi còn có thể giữ t.h.i t.h.ể nguyên vẹn."
Sát thủ thở dài như tiếc nuối, rồi thân hình vụt .
Không biết hắn ra tay thế nào mà trong nháy mắt đã đến trước mặt bọn ta, ánh bạc lóe lên, cánh tay của Độc Nhãn đang kề vào cổ ta đã bị chặt đứt.
Sát thủ kéo ta vào lòng, đưa tay ấn đầu ta vào ngực, mắt ta bị bóng tối che phủ, không thể thấy gì nữa, chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết bên tai.
Dựa vào âm thanh, có lẽ Độc Nhãn đã c.h.ế.t rất thảm.
Không ngờ khi sát thủ ra tay tàn nhẫn lại hung bạo đến thế.
Ta băng bó vết thương do hắn nhất thời cậy mạnh, đột ngột vận nội lực khiến vết thương lại bị vỡ ra.
Vết thương này thật đúng là tai ương liên miên.
Sát thủ lại chẳng để tâm, chỉ dùng đầu ngón tay khẽ vuốt vết thương trên cổ ta, ánh mắt trầm xuống, nâng cằm ta lên, cúi đầu đặt lên vết thương một nụ hôn nhẹ nhàng.
Ta cứng người.
Hắn thở dài như vừa hiểu ra: "Thì ra đây là điều ngươi muốn?"
Ta: "Hả?"
Sát thủ: "Ta muốn ngươi chỉ có thể là con mồi của ta!"
Ta: Bệnh hoạn! !
12
Một ngày nọ, ta thấy sát thủ nằm trên cành cây, chăm đọc một cuốn sách.
Trong đầu ta thắc mắc: Sách từ đâu ra?
Liếc tên sách, ta đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, như một pho tượng đá bị đổ bùn vào.
Cuốn sách đó là thoại bản ta sưu tầm, toàn kể chuyện phong hoa tuyết nguyệt, hay "phong hoa tuyết dạ".
Quan trọng là, nhân vật chính là hai vị công tử phong nhã tuyệt thế.
Ta ôm mặt, ơn đánh ngất ta đi.
Sát thủ lại ta như vừa hiểu ra.
Ánh mắt viết đầy vẻ [Thì ra ngươi thích kiểu này, tuy ta rất khó xử, cũng không phải không thể phối hợp].
Thôi , xin hãy chôn ta ngay tại chỗ đi, di nguyện là xóa đoạn ký ức này của Sát thủ.
13
Cơn ác mộng quen thuộc ập đến. Ta lại một lần nữa vùng vẫy thở dốc giữa ranh giới sống chết, như một con cá sắp c.h.ế.t vì thiếu nước.
Có người chộp lấy bàn tay đang vung vẩy loạn xạ của ta giữa không trung, bản năng cảnh giác khiến ta lập tức tỉnh giấc.
Ta thấy sát thủ chỉ mặc áo trong, hiển nhiên là nghe thấy tĩnh nên chạy vội đến.
Khi con người yếu đuối thì không cần đến lý trí.
Ta đ.â.m sầm vào lòng hắn, tham lam ôm lấy chút ấm áp hiện tại duy nhất có thể nắm bắt.
Nhịp tim hắn trầm ổn mạnh mẽ, trên người tỏa ra mùi hương cỏ cây nhàn nhạt, pha lẫn với mùi hương đặc trưng của hắn, lạnh lẽo mà trầm tĩnh, khiến ta an lòng.
Chỉ là vì là sát thủ, hắn đã có bản năng đề phòng từ việc huấn luyện ngày đêm không ngừng, không quen với sự tiếp thân mật như .
Thân thể ta đang ôm càng lúc càng căng cứng, chắc nịch như một pho tượng đá.
Ta không muốn khó hắn quá, nhẹ nhàng buông tay ra.
Hắn lại vươn tay kéo, cứng rắn ôm ta vào lòng, vừa vụng về dùng lòng bàn tay xoa nhẹ lưng ta, vừa lặng lẽ điều hòa hơi thở để thích nghi với sự tiếp này.
Khi một mình bị ấm ức có thể gồng mình chịu đựng, nếu có người an ủi thì chắc chắn sẽ bùng phát.
Thế là ta bắt đầu rơi lệ, như thể nỗi ấm ức trong lòng cuối cùng cũng có chỗ để trút ra.
Càng an ủi càng đau lòng, trên mặt sát thủ thoáng hiện lên vẻ bối rối, cuối cùng khẽ thở dài, cúi đầu quả quyết chặn môi ta lại.
Bạn thấy sao?