Rượu Ấm Kiếm Lạnh – Chương 2

Sát thủ đêm qua là ngoại lệ đầu tiên.

Ta kiểm tra trận pháp, không có dấu vết xông , người này quả thật là kỳ tài.

Ta có chút hưng phấn, đời người tri âm khó gặp, kình địch cũng đáng quý.

3

Khi Đệ nhất sát thủ thiên hạ đến g.i.ế.c ta lần thứ hai.

Ta đang hầm gà, trời đông rất lạnh, ta vừa dùng lò sưởi vừa ăn.

Gà rừng trong núi con nào cũng biết bay lượn trên mái nhà, thịt dai và mềm, chấm chút ớt, ta vừa ăn vừa chảy nước mắt thật sảng khoái.

Sát thủ đạp bóng đêm mà đến, phong trần mệt nhọc, thần lạnh lùng pha lẫn mệt mỏi.

Vừa đẩy cửa thấy lò lửa trong sảnh cháy hừng hực, khói bay mờ ảo, hương thơm bốn phía, hắn rõ ràng ngẩn người.

Sự khác biệt giữa trong và ngoài cửa, như một cánh cửa ngăn cách âm phủ và nhân gian.

Hắn lạnh nhạt đặt kiếm xuống, lấy bát đũa trong tủ rồi ngồi bên lò sưởi.

Sức nóng của lò lửa tan chảy băng sương nơi đuôi mày, nhuộm một chút ấm áp lên đôi mắt hắn.

Kéo con quỷ Vô Thường lang thang trong bóng tối và giá lạnh này, trở về chốn nhân gian ấm áp.

Khi hắn gắp miếng thịt gà bỏ vào miệng, khẽ nheo mắt, thoáng lộ vẻ mãn nguyện mơ hồ.

Sau đó hắn trầm ngâm một chút, lấy vò rượu trên bàn tự rót tự uống.

Thân thuộc như đang ở nhà mình .

Ăn ké mà tự nhiên có phong cách đến , thật khiến ta chấn .

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mất nửa nồi thịt gà một vò rượu, còn hơn mất một mạng người.

Vì thế dám giận mà không dám .

Có lẽ do ta nhai thịt gà nhai đến mức mặt mày dữ tợn, sát thủ khẽ nhướn mày, lấy từ trong n.g.ự.c ra một vật đặt trước mặt ta.

Một thỏi bạc trắng sáng lấp lánh.

Ta dùng ánh mắt tham lam hắn.

Hắn: "Tiền rượu."

Ta vội vã đưa tay cầm lấy bóp thử, xác nhận là bạc thật không còn nghi ngờ gì nữa, mừng rỡ bỏ vào tay áo.

Nhìn vào thỏi bạc, ta nịnh nọt chạy vào bếp bưng ra không ít nguyên liệu nấu thêm đồ ăn cho hắn.

Tuy hắn lộ vẻ chế giễu, rất hưởng thụ.

4

Khi Đệ nhất sát thủ thiên hạ đến g.i.ế.c ta lần thứ ba, trên người mang đầy thương tích, rất chật vật.

Ta nhớ đến lần trước hắn rút bạc một cách hào phóng, lập tức không đắn đo lấy hộp thuốc ra định chữa thương cho hắn.

Sát thủ dùng ánh mắt đầy nghi ngờ ta.

Ta chợt nhớ đến lần đầu hắn đến, hắn ta bằng ánh mắt như một kẻ ngu ngốc khi thấy ta tự ngất mình bằng thuốc.

Nghi ngờ gì cũng đừng nghi ngờ y thuật của ta, thật đấy.

Cuối cùng vết kiếm trên lưng hắn thật sự không thể tự bôi thuốc , thấy ta đứng bên cạnh nhiệt chằm chằm, hắn nhướn mày ném thuốc cho ta.

Hắn không chịu dùng thuốc ta chế, thật không biết của quý.

Ta nhận lấy thuốc của hắn ngửi thử, không phải loại thuốc quý giá gì.

Vì thế ta đổ gần nửa chai thuốc lên vết thương của hắn như không tiếc tiền, sau đó dùng vải bông quấn mạnh cho hắn mấy chục vòng, như mới cầm m.á.u tốt.

Sát thủ chằm chằm đống vải quấn cao ngất trước n.g.ự.c sau lưng, như một nương cải nam trang vì n.g.ự.c quá to nên giả trang thất bại.

Hắn im lặng liếc ta, vẻ mặt quả nhiên như thế.

Dĩ nhiên, ta vẫn thưởng tiền.

Ta tươi như hoa, đây đâu phải sát thủ, rõ ràng là kim chủ đại lão gia.

5

Khi Đệ nhất sát thủ thiên hạ đến g.i.ế.c ta lần thứ tư, ta đang bắt thỏ.

Con thỏ đó tinh quái vô cùng, nhảy trên nhảy dưới, ta vồ tới vồ lui như thằng cháu.

Sát thủ ngồi trên ngọn cây như đang xem một vở hài kịch.

Cuối cùng có vẻ chưa đã ghiền, thấy rượu mai ta mới đào dưới gốc cây, hắn nhảy xuống xách một vò lên uống.

Ta ở dưới vồ bao lâu đầy bụi bặm, hắn ở trên xem bấy lâu kịch.

Ta thấy mình giống như kẻ ngốc.

Vì thế ta hắn nịnh: "Chỉ uống rượu, không có gì thú vị phải không?"

Sát thủ nhướn mày, bảo ta tiếp.

"Ngươi bắt nó xuống đây, ta món thịt thỏ cay tê cho ngươi, nhắm với rượu. Hương vị đó. . . chậc chậc. . ."

Lời ta vừa dứt, sát thủ bay vút đi, khi về trên vỏ kiếm đã móc một đôi thỏ.

Chỉ trong nháy mắt như , lại để ta vồ vập cả một canh giờ, tên khốn này. . .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...