Mẹ tìm tôi, ôm chặt lấy tôi, : “Đừng tìm nữa… ba không còn nữa rồi.”
Lúc ấy tôi mới biết, ba đã mãi mãi rời xa tôi.
Dần dần, tôi nhớ lại tất cả những gì mình từng quên — vì những ký ức đó quá đau lòng nên tôi chôn sâu tất cả vào trong.
Tôi đã quên rằng, trong những ký ức bị tôi chôn vùi ấy, có một người đã liều mạng để đến gần tôi.
Tôi ôm chặt lấy Lâm Sâm, trịnh trọng hứa: “Từ giờ trở đi, em sẽ không bao giờ quên nữa.”
Sau đó không lâu, tôi quyết định ở bên .
Anh vô cùng , xác nhận đi xác nhận lại: “Em thật sự muốn bên à? Không phải vì , cũng không phải vì cảm sao?”
Tôi vòng tay qua cổ , hôn lên môi .
Hôn xong, rạng rỡ: “Anh hiểu rồi. Là thật lòng. Từ giờ, là của em.”
Bỗng tôi nhớ lại hôm ấy, khi tôi với rằng mình không mang thai mà lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Tôi xị mặt: “Hôm đó em bảo không có thai, có phải trong lòng thầm mừng đúng không?”
Anh ôm chặt lấy tôi, khẽ: “Vì biết từ lâu rồi là em không có bầu.”
14
Tôi sững người: “Hả? Sao ?”
Anh bật bất lực: “Hôm đó em quấn lấy , chuyện nên cũng gần xong rồi… Nhưng đến khúc cuối cùng thì em lại ngủ mất tiêu.”
Tôi dở khóc dở : “Vậy sao không với em từ đầu?”
Tôi từng nghe chuyện đó xong sẽ mỏi nhừ cả người. Nhưng hôm sau tôi không thấy gì nên còn tưởng… chắc do nhỏ quá, tôi mới không có cảm giác.
Thì ra tối hôm ấy, tụi tôi… chẳng có gì xảy ra.
Anh tựa đầu vào hõm cổ tôi, nhỏ: “Nếu lúc đó ra, liệu tụi mình có như bây giờ không?”
Chắc chắn là không. Nếu không có chuyện mang thai, tôi có khi đã không bao giờ liên lạc lại với .
Năm tôi 29 tuổi, chính tôi là người cầu hôn .
Anh tôi quỳ một gối, tay cầm nhẫn, rất ngạc nhiên: “Em…”
Tôi : “Anh đã đi về phía em 99 bước, bước cuối cùng này để em bước về phía nhé.”
Chuyện cũ đã là quá khứ, tôi không thể bù đắp, hiện tại, tôi có thể tất cả để bù đắp cho .
Đêm tân hôn, lấy ra bức ảnh hồi nhỏ tôi tặng, : “Em chẳng khác gì hồi bé cả.”
Tôi liếc qua một cái — thật sự không khác gì, chỉ là giờ đã lớn hơn một chút. Mắt, mũi, miệng, đều giống hệt.
Khó trách hôm đó là “giống mà cũng không giống” — đúng là .
Anh nghiêng đầu hỏi tôi: “Em còn nhớ năm đó lúc em rời đi, em có hôn một cái không?”
Tôi gật đầu: “Em sẽ không bao giờ quên.”
Vì vừa về đến nhà, mẹ tôi đã treo tôi lên như con cá và cho ăn đòn một trận. Làm sao mà quên !
Anh lại hỏi: “Sao lúc đó em lại hôn ?”
Tôi : “Anh chạy theo xe, khóc bù lu bù loa. Em mà thấy thương. Mỗi lần em khóc, ba mẹ em đều hôn em để dỗ, nên em cũng hôn một cái. Anh không biết đâu, sau đó em bị mẹ đánh một trận tơi bời luôn đó!”
Anh sửng sốt: “Em bị đánh à?”
Sau bao ngày tháng ở bên nhau, tôi phát hiện… Lâm Sâm là người rất dễ nghĩ ngợi lung tung.
Giờ biết tôi vì mà bị ăn đòn, chắc chắn sẽ tự trách đến chết.
Tôi xoa xoa đầu : “Không sao đâu, chuyện bao nhiêu năm rồi, giờ không đau nữa.”
Kết quả, đêm đó Lâm Sâm… xoa mông tôi cả đêm vì xót.
Tất nhiên, những chỗ khác… cũng không rảnh rỗi gì cho cam.
Gần sáng, tôi mệt đến mức chịu không nổi, đẩy ra: “Mệt rồi, nghỉ thôi!”
Anh hôn lên trán tôi: “Sắp xong rồi mà!”
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy khẽ : “Chị ơi, em muốn bên chị đến răng long đầu bạc, mãi mãi không chia xa.”
Tôi gật đầu: “Ừ!”
Khi tôi và Lâm Sâm đi tuần trăng mật, bất ngờ gặp lại học cấp ba của tôi.
Cô ấy cực kỳ phấn khích: “Cậu và ấy vẫn còn bên nhau sao?!”
Tôi sững người: “Cậu từng gặp ấy à?”
“Gặp rồi! Sau buổi họp lớp đầu tiên sau tốt nghiệp ấy. Cậu say khướt, tớ vừa mua thuốc giải rượu về thì gặp ấy, ấy cầm ảnh cậu hỏi tớ có thấy cậu đâu không. Lúc đó trông ấy sốt ruột muốn khóc đến nơi. Tớ dẫn ấy đi xem thử, thấy cậu rồi ấy mới thở phào, còn nhờ tớ chăm sóc cậu nữa.”
Cô ấy bỗng che miệng khúc khích: “Nếu không phải lúc đó cậu ôm ấy gọi 'ông xã', còn hôn còn sờ thì tớ còn chưa chắc về mối quan hệ hai người đấy. Tính ra đã bốn năm rồi, không ngờ giờ vẫn bên nhau. Chúc hai cậu dài lâu nha!”
Tôi từng nhiều lần mơ thấy cảnh mình trêu chọc Lâm Sâm, còn cởi đồ hôn .
Trời ạ — thì ra… đó không phải mơ.
Tôi thật sự đã… chuyện đó với .
Tôi quay lại Lâm Sâm, thấy tai đỏ bừng. Bị tôi chằm chằm, lập tức quay đi, còn lúng túng gãi mũi.
Về đến phòng, tôi đè lên tường: “Sao lúc đó không với em?!”
“Anh sợ em không thích !”
Thì ra, thầm một người thật sự có thể khiến người ta trở nên tự ti đến thế.
Nhưng tôi thề — từ giờ về sau, tôi tuyệt đối sẽ không để Lâm Sâm phải tự ti thêm nữa.
Đột nhiên bế bổng tôi lên.
Tôi hoảng hốt ôm lấy cổ : “Anh gì ?!”
Anh dụi mặt vào má tôi: “Vợ ơi… muốn em.”
Hừ. Anh không còn tự ti nữa.
Người xui xẻo bây giờ là tôi rồi!
Á…
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?