Rung Động Là Độc – Chương 6

"Hắn ta sao vẫn chưa đến ?" Hứa Điền phàn nàn.

"Đừng nóng vội." Thẩm Từ thò người từ ghế sau lên, nhéo má Hứa Điền: "Này, kìa, chẳng phải hắn đến rồi sao."

Tôi vô thức ngồi thẳng người, theo hướng tay Thẩm Từ chỉ.

Chu Dương mặc một bộ đồ đen, đội mũ che kín mít, đi thẳng về phía tôi.

Tôi vừa mở cửa xe định bước xuống thì bất ngờ bị kéo mạnh về sau, trên tay có thêm một thứ gì đó. Tôi đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Chu Dương, rùng mình hai lần.

Chu Dương trầm mặt, giọng lạnh như băng: "Từ Thư! Cậu tốt nhất giải thích rõ ràng cho tôi, thứ trong tay cậu là cái gì!"

Hứa Điền ngẩng đầu từ tay tôi lên, mặt mếu máo: "Chị ơi, có phải em không nên ở đây không? Dù bị mắng cũng không sao cả."

Tôi: "???"

Tôi im lặng về phía Thẩm Từ.

Tình huống gì đây, có tập dượt trước đâu!

Nhưng hiện tại việc quan trọng nhất là ổn định Chu Dương. Tôi cảm giác lưng mình như sắp bị ánh mắt ta xuyên thủng.

Giọng Chu Dương tựa băng: "Cậu không định giải thích gì sao?"

Tôi cứng đờ quay đầu, ngượng ngùng : "Anh tin cậu ấy chỉ đi ngang qua, hay tin tôi là Tần Thủy Hoàng."

Chu Dương: "Dù là Tần Thủy Hoàng cũng phải cho tôi một lời giải thích."

Tần Thủy Hoàng: "Rất hay."

Vẻ mặt Chu Dương đột nhiên trở nên u ám, giọng thấp hẳn: "Từ Thư, trêu chọc tôi vui lắm à? Lại trêu tôi nữa."

Tôi nhanh chóng bắt chữ "lại" trong lời của ta.

Tôi trêu ta khi nào?

Không kịp suy nghĩ, tôi đẩy mạnh Hứa Điền ra, xuống xe chạy theo Chu Dương đang bỏ đi. Đằng sau vang lên tiếng lớn, tôi cũng chẳng kịp quay đầu lại.

Tôi gọi lớn từ phía sau: "Không phải như nghĩ đâu, đều là hiểu lầm cả."

Không có tác dụng, Chu Dương vẫn tiếp tục bước đi.

Tôi lại : "Tôi với cậu ta thực sự chỉ là bè thôi."

Chu Dương đi càng nhanh hơn.

Tôi dùng chiêu cuối: "Thực ra Hứa Điền thích đó!"

Chu Dương: "???"

Thấy ta quay đầu, tôi thở dốc, nhanh chân đuổi theo. Chu Dương đút tay vào túi, ánh mắt lạnh nhạt tôi.

Tôi chột dạ: "Chuyện là... tôi với Hứa Điền thật sự chỉ là bè."

Thấy ta sắp nổi giận, tôi vội vàng bổ sung: "Nhưng việc cậu ấy thích là giả thôi!"

Tôi giơ tay thề: "Hứa Điền thực sự không thích ."

Xung quanh không có ai, tôi cúi người thì thầm: "Hứa Điền là gay, nên tôi với cậu ta đều không thể nào."

"Thế còn cậu?" Chu Dương đột nhiên hỏi.

Tôi theo phản xạ đáp: "Gì cơ?"

"Cậu cậu với cậu ta không có khả năng..." Chu Dạng tiến từng bước: "... thế cậu với ai thì có thể?"

Bị ép phải đối diện với ánh mắt của ta, tôi thở ra một chữ: "Anh."

Khoảnh khắc đó, tôi thấy trên mặt Chu Dương thoáng qua đủ loại biểu cảm.

Cuối cùng ta ngạc nhiên hỏi:

"Chỉ thôi à? Hết rồi?"

"Không định thêm gì nữa sao?"

Trong đầu tôi bất giác nhớ đến câu của đạo diễn: Lời không bằng hành .

Thế là tôi nhón chân, hôn lên môi ta.

Chu Dương sững người, đứng yên tại chỗ.

"Ngẩn ra rồi à?" Tôi vẫy tay trước mặt ta, không thấy phản ứng gì: "Vậy thì hôn thêm lần nữa."

"Đợi đã." Chu Dương hoàn hồn, hai tay siết chặt bên người như đang cố kìm nén điều gì.

Khuôn mặt ta không có lấy một tia bỡn cợt: "Từ Thư, cậu nghiêm túc chứ?"

Tôi gật đầu: "Đúng , không thì sao?"

Nghe , Chu Dương nhắm mắt lại, trên mặt hiện rõ sự giằng xé.

Cuối cùng, ta như buông bỏ:

"Thôi , trêu tôi thì trêu đi."

"Biết đâu cậu chẳng để ý thật."

"Dù sao tôi sống ba vạn ngày, cho cậu chơi hai vạn ngày thì có sao."

Tôi còn chưa hiểu ý ta thì đã bị ôm eo kéo lại, hôn sâu thêm lần nữa. Đến khi não tôi dần thiếu oxy, giữa nụ hôn khó dứt, tôi cảm giác mình đã quên mất điều gì đó.

Nhận ra tôi đang lơ đãng, Chu Dương ác ý cắn nhẹ môi dưới của tôi.

Cơn đau tôi lập tức tỉnh táo.

Tôi quên mất Hứa Điền rồi!

….

Khi tôi và Chu Dạng quay lại xe, Hứa Điền đã qua giai đoạn gào khóc om sòm.

Cậu ta ngả người tựa vào vai Thẩm Từ, mặt như mất hết hy vọng:

"Cô ấy vừa đẩy em ra một cái."

"Cô ấy quay lưng bước đi, như thể đã hạ quyết tâm."

Thẩm Từ không nhịn ngắt lời: "Bớt xem video đi, câu này tôi phải tag thêm cái tên ‘Tiêu Dật’ mới đúng."

Hứa Điền cứng họng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Tôi và Chu Dương nhau, lần lượt tiến lên dỗ dành. Cuối cùng chỉ khi tôi hứa lúc kết hôn với Chu Dương sẽ dành riêng cho cậu ta một bàn tiệc, Hứa Điền mới nguôi ngoai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...