Tôi nghĩ đến thất thần. Đột nhiên, Thẩm Từ trong cùng đoàn phim bước đến va vào vai tôi. Cô ấy vừa vừa như có điều suy nghĩ: "Hai người không bình thường chút nào."
Cô ấy hất cằm về phía Chu Dương: "Ánh mắt ta cậu vừa nãy, tôi rất rõ ràng, tuyệt đối không phải bình thường."
Tôi cũng theo ánh mắt về phía Chu Dương, ta đang ngồi dưới tán che nắng đọc kịch bản. Phát hiện có người đang mình, ta tỏ vẻ không vui, cảnh giác xung quanh.
Khi thấy là tôi và Thẩm Từ, chân mày ta giãn ra. Thậm chí trông còn có chút bối rối, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản.
"Thế nào, tôi đã mà." Thẩm Từ khoanh tay, vẻ mặt đắc ý như vừa đoán trúng: "Anh ta chắc chắn có ý với cậu. Diễn xuất thì tôi không bằng cậu, người thì tôi chuyên nghiệp đấy."
Tôi cảm thấy ấy cũng có lý. Người trong cuộc thì mù quáng, người ngoài cuộc lại sáng suốt, có lẽ sẽ có thu hoạch.
….
Tôi lập tức kéo Thẩm Từ về phòng mình. Hôm nay lịch quay chủ yếu xoay quanh Chu Dương, tôi chỉ có một cảnh quay.
Trên đường trở về, cờ gặp nam thứ của đoàn phim là Hứa Điền.
Vừa thấy chúng tôi, ta đã ngọt ngào chạy lại: "Hai chị ~ Đi đâu đấy?"
Tôi nụ trên mặt ta, mắt chợt lóe lên một ý nghĩ.
Cuối cùng cũng dứt khoát kéo luôn ta theo.
Trong phòng, Thẩm Từ ôm một hộp bắp rang không biết kiếm từ đâu ra. Ba người chúng tôi ngồi quây quần trên giường. Hứa Điền không nhịn vỗ tay lên giường, thúc giục tôi nhanh kể chuyện.
…
Tôi và Chu Dương từng có một đoạn mập mờ hồi cấp ba. Hồi đó, tôi và lớp trưởng cùng tham gia một cuộc thi. Ngày nào cũng phải ở lại trường thêm một khoảng thời gian.
Chu Dương biết , nhất quyết đòi đưa tôi về. Để tôi không thể từ chối, ta còn quá với mẹ tôi là con đi một mình trên đường vào buổi tối nguy hiểm thế nào.
Mẹ tôi hoảng hồn, nắm lấy tay Chu Dương, liên tục cảm ơn: "Thế thì tốt quá! Con đến đón Thư Thư nhà dì, dì mới yên tâm."
Chu Dương quay đầu, nhướn mày tôi không thành lời: "Sao, thế nào?"
Tôi đảo mắt.
Không hiểu ta lấy đâu ra cái kiểu đắc ý đó. Tự tìm thêm việc cho mình mà cũng vui .
Từ ngày đó, cả lớp đều biết Chu Dương chịu trách nhiệm buổi tối đưa tôi về nhà. Nhưng ta không về ngay sau khi đưa tôi về, có lúc ta ở sân trường chơi bóng rổ với các ở gần vừa ăn tối xong. Nhưng phần lớn thời gian, ta thích ngồi dưới cột đèn đường bên ngoài phòng tập của tôi.
Ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống, đổ bóng một vùng. Ánh sáng trên khuôn mặt Chu Dương khi tỏ khi mờ, khiến người ta không rõ biểu cảm của ta.
Thời tiết mùa hè thất thường.
Chu Dương ngẩng đầu, thấy tôi từ phòng học bước ra từ, ta vỗ bụi trên lề đường đứng dậy.
Nhanh chân đi tới trước mặt tôi: "Đi nhanh thôi, sắp thay đổi thời tiết rồi, đừng để đang giữa đường thì gặp mưa."
Tôi vận cơ thể cứng đờ: "Được rồi, đi thôi."
Nhưng vừa ra khỏi cổng trường, mới qua một con đường thì trời đã đổ mưa to. Từng hạt mưa to nện xuống đất, b.ắ.n lên bụi bẩn, không khí lập tức tràn ngập mùi đất ẩm.
Chu Dương chửi thầm một tiếng, sau đó mở chiếc áo đồng phục mang theo che trên đầu. Tôi chưa kịp phản ứng đã bị ta kéo sát lại: "Chúng ta qua cửa hàng tiện lợi bên kia tránh mưa."
Chu Dương dẫn tôi chạy nhanh về phía trước.
Dưới không gian chật hẹp của chiếc áo đồng phục, tôi buộc phải dựa sát vào n.g.ự.c ta. Ngoài mùi đất ẩm, mũi tôi còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của xà phòng trên người ta.
Chu Dương kéo tôi đứng nép vào mái hiên bên ngoài cửa hàng tiện lợi. Gió thổi mưa tạt tứ tung, chúng tôi chỉ còn cách núp vào một góc chật hẹp. Làn da lộ ra ngoài có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ cánh tay ta.
Rất nóng.
Chu Dương hiếm khi im lặng, chỉ liên tục chạm tay lên mũi.
Từ ngày đó, bầu không khí giữa tôi và Chu Dương bỗng trở nên mập mờ. Nhưng cả hai đều ngầm hiểu mà không ra. Cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi trở về sau chuyến du lịch tốt nghiệp.
Thái độ của Chu Dương với tôi đột nhiên trở nên lạnh nhạt.
Tôi mang món quà định tặng ta, ta chỉ thờ ơ liếc . Sau vài lần bị lạnh nhạt, tôi cũng nổi nóng. Thế là sau này khi tôi bước vào giới giải trí, tin đồn tôi và Chu Dương bất hòa cũng lan truyền khắp nơi.
Bạn thấy sao?