Trong xe, chị quản lý Vương vừa khuyên tôi đừng tức vừa không ngừng lật tài liệu.
"Bộ phim này từ kịch bản, đạo diễn đến diễn viên đều rất ổn."
"Đừng vì thằng nhóc Chu Dương mà bỏ quay phim nhé." Chị Vương không yên tâm dặn dò tôi.
Đương nhiên tôi biết bộ phim này rất đáng giá. Rất nhiều nữ diễn viên trẻ đang nhắm vào vai này, sao dễ dàng từ bỏ .
Tất nhiên, nếu không có Chu Dương thì càng tốt.
Tôi gật đầu, tiện tay mở Weibo. Trên hot search, tên tôi và Chu Dương đứng đầu không xuống.
# Chu Dương - Từ Thư #
Đứng chễm chệ trên hot search suốt một ngày. Trong phần bình luận, cư dân mạng không ngớt.
[Đứa nào chọn diễn viên , mau ra đây để tôi lạy một cái.]
[Cười c.h.ế.t mất, mấy người chưa xem video phỏng vấn của hai người này à, sao mà dám ghép họ chung ?]
Một cư dân mạng tốt bụng đã đào lại đoạn video đó. Trong đoạn video dài vài phút, tôi và Chu Dương cãi nhau ba lần, lườm nhau vô số lần. Sự khó chịu dành cho đối phương như sắp tràn ra khỏi màn hình.
Cư dân mạng càng lớn hơn.
"Để hai người này đóng cặp nhân thì quá đẹp, tôi không dám xem luôn.]
[Hahahaha, mọi người đoán xem, họ có đánh nhau không?]
[Chu Dương và Từ Thư: Tiền khó kiếm, shit khó nuốt."
…
Cũng không trách cư dân mạng phản ứng mạnh như .
Tôi và Chu Dương quen nhau từ nhỏ. Nhà hai đứa chỉ cách nhau một con hẻm nhỏ, cửa sổ phòng ngủ của tôi có thể thẳng vào sân nhà Chu Dương.
Hồi bé, mỗi lần Chu Dương bị đánh, tôi đều nằm bò trên cửa sổ xem kịch vui. Chu Dương cảm thấy mất mặt nên càng tức giận hơn.
Lên cấp ba, thằng này ngày nào cũng canh chừng tôi không cho sớm. Không một bức thư nào có thể đến tay tôi thành công. Thậm chí có người tỏ với tôi, cậu ta cũng phải bám theo phía sau.
Tôi mất kiên nhẫn quay lại hỏi: "Chu Dương, sao cậu cứ bám theo tôi ?"
Thấy tôi quay lại, Chu Dương lập tức bước tới một bước: "Tôi chẳng phải sợ cậu đi một mình sẽ nguy hiểm sao?"
Thấy tôi không lòng, cậu ta dứt khoát giật lấy cặp sách của tôi, ngồi xổm bên đường: "Với lại, đàn ông chẳng có ai tốt cả."
"Cậu nghĩ xem, năm cuối cấp mà tỏ với cậu, đúng là không có ý tốt mà!" Chu Dương vừa vừa lắc đầu, vẻ mặt đau lòng.
Tôi thấy cậu ta cũng có lý. Nhìn cậu ta đầy suy tư: Đàn ông đúng là không phải thứ tốt đẹp gì.
Chu Dương hoàn toàn không nhận ra cậu ta cũng tự mắng mình.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là không nên nghe cậu ta, nếu không thì đã chẳng có chuyện đến 23 tuổi vẫn chưa nắm tay người đàn ông nào.
Bạn thấy sao?