Rơi Xuống Vực Sâu – Chương 10

Nước mắt ta rơi trên mu bàn tay, nàng ta như thấy chuyện gì buồn lắm mà ngặt nghẽo.

“Ta muốn cho hắn ta thấy, người hắn ta thích đáng khinh thường đến mức nào.”

“Có thể dễ dàng vì quyền thế mà vứt bỏ hắn ta.”

Tiết gia suy yếu, còn Tạ gia là gia tộc quyền quý, nắm giữ triều chính.

Ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

Trong bức thư đó, Tạ Lê đã dùng những lời lẽ khó nghe để nhục Thôi Đàn như thế nào, ta nhớ rất rõ.

Theo ta thấy, Thôi Đàn hẳn phải hận ta.

Là ta đã cùng hắn thề non hẹn biển.

Nhưng lại quay đầu bỏ rơi hắn.

Mạc Bắc rất lạnh, những năm này, không biết hắn đã sống thế nào.

Thay cha minh oan, lại quan đến chức tam phẩm, không biết hắn đã chịu bao nhiêu khổ sở.

Nhưng dường như hắn chưa từng trách với ta.

Ta đờ đẫn đứng dưới tường cung, đưa tay áp lên ngực, như muốn xoa dịu nỗi chua xót trong lòng.

Gió thổi đến mấy cánh hoa trắng tinh.

Ta đột nhiên rất muốn gặp Thôi Đàn.

Đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa.

Ta ngẩng đầu thấy bóng dáng cao lớn của hắn đang cưỡi trên lưng ngựa.

Hắn cúi người đưa tay về phía ta:

“Ta đến đón nàng.”

Ta đưa tay đang hứng cánh hoa thổi rụng trên tường cung, đặt vào lòng bàn tay hắn.

Ta mỉm thầm nghĩ trong lòng.

May mà hắn đã đến, Thôi Đàn.

13

Vài ngày sau, ta đến Tạ phủ gặp Tạ Lăng.

Đặt tờ giấy hòa li viết lại trước mặt hắn ta.

Mặc dù ta vẫn không nhớ chi tiết năm năm chung sống với hắnta như thế nào.

Giờ chỉ nhớ đại khái.

Hiện tại, ta chỉ muốn tự do.

“Ta không đồng ý!”

Hắn ta đỏ bừng mắt, xé toạc tờ giấy hòa li.

Mặt ta không chút cảm lấy ra một tờ khác từ trong ngực.

Trực tiếp lấy ấn chương của hắn ta đóng vào.

Hắn ta giật lấy, đập vỡ ấn chương trên mặt đất.

Ta ngây người, nhất thời tức giận mắng:

“Ngươi thật vô liêm sỉ! Dựa vào đâu mà không đồng ý hòa li! Song túc song phi với Bùi Chỉ của ngươi đi, chết cùng một chỗ một đôi rùa già đi!”

Mắt hắn ta đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống ta:

“Nàng là thê tử do ta đích thân cầu xin Hoàng thượng ban hôn! Nàng không phép rời khỏi ta!”

Ta kinh ngạc trợn tròn mắt.

Suốt thời gian qua, ta vẫn tưởng là Tạ Lê loạn, ép gả ta cho Tạ Lăng.

Ta chưa từng nghĩ là do hắn ta chủ cầu hôn.

“Lần đầu tiên ta gặp nàng, là khi nàng và Thôi Đàn đi thuyền trên Tây Giản, ta nằm dưới cây liễu rủ bên bờ. Ta đã thích nàng ngay từ cái đầu tiên, từ đó vì nàng mà hồn vía điên đảo, khó có thể quên .”

Ta không muốn nghe hắn ta kể lại cảm buồn nôn của mình.

ta cau mày định ngắt lời hắn ta hắn ta lại nắm chặt lấy vai ta.

Hốc mắt Tạ Lăng đỏ hoe, gần như muốn rơi lệ:

“Nhưng tại sao sau khi nàng gả cho ta, nàng lại buồn tẻ vô vị như ? Tại sao nàng không vui, những gì Thôi Đàn có thể cho nàng, ta cũng có thể cho, tại sao ngay cả một cơ hội nàng cũng không chịu cho ta!”

Ta thở dài.

Nhìn thẳng vào mắt hắn ta:

“Vậy ngươi đặt Bùi Chỉ ở đâu?”

Đêm đó, Tạ Lăng chỉ vì một bức thư của nàng ta mà phi ngựa ra khỏi thành.

Cũng chính đêm đó, ta đã suýt chết vì đau đớn khi sinh nở.

Mặc dù ta đã không nhớ những chuyện đã xảy ra trong năm năm qua ta vẫn luôn không thể quên chuyện này.

Vì Tạ Lê không thích ta nên ngày hôm đó, theo lệnh của nàng ta, bà đỡ cũng không để tâm mấy.

Hơn nữa còn bị nàng ta phong tỏa tin tức, không cho cha mẹ ta vào thăm.

Lúc đó ta gần như hồn lìa khỏi xác.

Sau đó ta cảm thấy có người nắm chặt lòng bàn tay ta.

Người đó gào thét gọi tên ta, những giọt nước mắt giữa kẽ tay như dòng suối không bao giờ cạn.

Ta mơ màng mở mắt, là khuôn mặt tiều tụy của Thôi Đàn.

Người ở Bắc Cương sao lại xuất hiện ở đây?

Ta chỉ nghĩ là ảo giác.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...