Tạ Chi Dao không rõ mình đã mê man bao lâu, cảm giác khó chịu và cháy bỏng trong người dường như đã biến mất.
Có vẻ như độc dược trong người mình đã giải hết rồi.
Tạ Chi Dao nâng tay muốn ngồi dậy lại phát hiện toàn thân từ trên xuống dưới đều ê ẩm mỏi nhừ.
Bên trong bắp tay, trước ngực, thậm chí là đùi và cẳng chân liệt dấu cắn và vết đỏ bầm đầy ám muội.
Trầm Mặc Bạch này, hắn cầm tinh con ch.ó có phải không ?
Tạ Chi Dao tức giận chuẩn bị tính sổ với đối phương, lúc này mới nhận ra cả hai người bọn họ đang trần truồng ôm lấy nhau.
Trầm Mặc Bạch như con bạch tuộc treo trên người của Tạ Chi Dao, đôi chân dài quắp chặt thân dưới của nàng, bàn tay cũng không an phận mà đặt lên một bên n.g.ự.c vân vê. Truyện đăng tải bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Hắn dường như ngủ rất ngon, khóe miệng vểnh lên thích thú.
Tạ Chi Dao sầm mặt đá mạnh hắn một cái rồi đưa tay kéo áo che lấy cơ thể mình.
“A… sư phụ, người… không còn việc gì chứ?”
Trầm Mặc Bạch dụi đôi mắt đang mơ màng, nhỏ giọng thỏ thẻ hỏi.
Sau một đêm hoan ái điên cuồng, Tạ Chi Dao lại trở về dáng vẻ cao cao tại thượng của một vị sư phụ lừng lẫy.
“Chuyện kia, cấm không lộ ra ngoài, nếu không ta sẽ móc mắt, cắt lưỡi và khoét tim của ngươi, nghe rõ chưa.”
Trầm Mặc Bạch rũ mi Tạ Chi Dao bằng đôi mắt ướt át, dáng vẻ không khác gì bị người ức h.i.ế.p đến phát khóc.
“Ngươi bày vẻ mặt đấy với ta để gì hả? Oan ức lắm à?” Tạ Chi Dao hừ lạnh một tiếng.
Trầm Mặc Bạch càng thêm ủy khuất lắc đầu: “Không có, đệ tử không dám.”
Nói xong, hắn cúi đầu vòng tay tự ôm lấy bản thân như nữ tử nhà lành bị cường hào ác bá cưỡng đoạt, bả bai rung lên từng hồi.
Không biết thì thôi, thấy những vết cào còn rướm m.á.u đối lập hẳn với làn da trắng nõn của hắn còn in hằn trên lưng, vai và trước ngực, Tạ Chi Dao đột nhiên cứng họng.
Má ơi, nàng có vẻ đối với hắn cũng cầm thú lắm. Truyện đăng tải bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
“Khụ… rồi, đứng dậy đi, kết giới chắc đã tu bổ xong rồi, nhiệm vụ cũng hoàn thành, chúng ta xuống núi tụ họp với mọi người rồi nhanh chóng trở về tông môn.”
Trầm Mặc Bạch cắn môi khoác lại áo bào màu xanh đã đã lấm bẩn, nét mặt trở lại vẻ thanh lãnh như bạch ngọc.
Tạ Chi Dao và Trầm Mặc Bạch gần như là những người cuối cùng rời khỏi bí cảnh.
Nhìn vị tam sư huynh thường ngày xinh đẹp tuấn mỹ bao nhiêu, giờ lại mình đầy vết thương, Lộ Khiết không khỏi đau lòng: “Có chuyện gì đã xảy ra ?”
Tạ Chi Dao liếc Trầm Mặc Bạch đầy cảnh cáo, chỉ nghe hắn nhẹ giọng trả lời: “Không sao, đụng phải quái cấp cao, không cẩn thận bị thương mà thôi.”
“Chuyến đi này vất vả rồi, lúc trở về núi Tịch ta sẽ xin chưởng môn mấy viên đan dược trị thương cho mọi người.”
Tạ Chi Dao nhăn mày ra lệnh.
Món nợ với Ba Vân môn và Tưởng Mộng Tiệp, nàng sẽ từ từ tính sổ với bọn họ sau.
Phương Lập Nhân rất thưởng thức Trầm Mặc Bạch, thấy hắn thương tích đầy mình, ông tức đến vểnh râu, nhất định lôi Tạ Chi Giao vào nội điện trách móc một trận.
Trầm Mặc Bạch lo lắng đi qua đi lại trong sân viện nơi nàng ở, vừa thấy bóng áo màu tím bay phất phới, hắn đã vội vàng ào đến quỳ xuống.
“Sư phụ, người về rồi…”
Tạ Chi Dao khi không bị ăn mắng, tâm trạng đang vô cùng bức bối, thấy đầu sỏ khiến nàng ra nông nỗi này liền nổi trận lôi đình.
“Cút, ta không muốn mặt ngươi chút nào.”
Trầm Mặc Bạch nghe như sét đánh ngang tai, ngã quỵ xuống đất, rưng rưng cất tiếng: “Sư phụ, đừng đuổi đệ tử đi…”
“Trầm Mặc Bạch ngươi là tam sư huynh trên dưới tông môn mến, ngay cả chưởng môn cũng bị ngươi thu phục rồi, cái miếu nhỏ này của ta không dám giữ ngươi ở lại, dọn đồ sạch sẽ rồi cút đi đi.”
Trầm Mặc Bạch cứng đầu không chịu đứng lên, từ ống tay áo rút ra một roi bạc dùng hai tay nâng lên trước mặt Tạ Chi Dao.
“Sư phụ, nếu người tức giận, có thể đánh đệ tử, xin đừng đuổi đệ tử đi mà…”
“Về Phương chưởng môn, đệ tử sẽ đến gặp ngài để giải thích.”
Tạ Chi Dao khẩy: “Ngươi tưởng ta không dám đánh ngươi ư?”
“Đệ tử nguyện chịu .” Trầm Mặc Bạch cúi đầu.
“Đánh c.h.ế.t cũng không oán hận?”
“Không oán hận.”
Tạ Chi Dao thích chí trong lòng.
Ôi chao, cơ hội này là do chính Trầm Mặc Bạch tự dâng đến cửa, nàng cũng không thể bỏ lỡ , phải không?
“Được.” Tạ Chi Dao vuốt nhẹ cây roi trên tay, quay vun vút trong không khí.
Trầm Mặc Bạch thẳng lưng quỳ giữa sân, sau đó từng ngón tay thon dài lặng lẽ cởi ngoại bào trên người, để lộ thân hình cân đối chuẩn mực cùng làn da trắng nõn vẫn còn đầy rây dấu vết hoan ái ngày nào.
“Ngươi… ngươi cởi quần áo gì thế hả?” Tạ Chi Dao lúng túng hét lên. Truyện đăng tải bản đầy đủ tại page Ổ Mèo Mụp Sữa.
Trầm Mặc Bạch kéo mái tóc đen dài mượt mà qua một bên, rút xuống trâm bạc cài đầu, nhẹ nhàng đáp: “Bộ thanh sam này may từ cuộn vải đầu tiên mà sư phụ mua cho đệ tử, không thể để nó nhăn nhúm , trâm này là cùng một đôi với chiếc đang cài trên tóc của người, đệ tử không muốn nó bị hư…”
“Xin mời sư phụ ra tay.”
Trầm Mặc Bạch không hề sợ hãi, đôi mày nâng lên thoải mái, hai phiến môi mỏng cong lên thành hình vòng cung gợi cảm.
Tạ Chi Dao vừa thẹn vừa giận, hắn đã như , nàng ra tay cũng không , mà không ra tay cũng không .
“Đừng ngần ngại sư phụ của ta, chuyện hôm nay nếu đến tai Phương chưởng môn thì đích thân đệ tử sẽ đến để trình bày với ngài ấy.”
Ngươi đã như rồi thì đừng trách ta độc ác.
Tạ Chi Dao nhủ thầm trong lòng, roi bạc vung lên quất xuống phần da thịt trắng đến phát sáng của Trầm Mặc Bạch.
Từ đầu đến cuối hắn đều không rên một tiếng, đôi mắt chăm khóa chặt thân ảnh nóng nảy trước mặt.
“Sư phụ mệt chưa? Có cần nghỉ tay để ta pha trà và điểm tâm cho người giải khát không?”
Người xưa có câu, đánh người chạy đi ai đánh người chạy lại bao giờ.
Trầm Mặc Bạch tự nhận hình , Tạ Chi Dao cách nào cũng không thể xuống tay tàn nhẫn trước dáng vẻ nhẫn nhịn chịu đứng đến mức đáng thương của hắn.
Nàng bực bội ném roi bạc xuống đất, muốn xoay lưng đi vào viện tử.
“Vậy là xong rồi ư?” Trầm Mặc Bạch ngơ ngác hỏi.
Tạ Chi Dao hậm hực đáp: “Ta không dư hơi mà những chuyện vặt vãnh thế này.”
Trầm Mặc Bạch mỉm , ánh mắt cưng chiều đối phương: “Đa tạ sư phụ, là đệ tử vẫn có thể tiếp tục ở đây chứ?”
“Tùy ngươi.” Tạ Chi Dao nhạt nhẽo .
Đến đây, đột nhiên ống tay áo của nàng bị giữ lại: “Vậy đệ tử có thể mạn phép cầu xin người thêm một chuyện không?”
Đúng là đằng chân lân đằng đầu.
Tạ Chi Dao dữ tợn, rít một tiếng: “Trầm Mặc Bạch, ngươi một vừa hai phải thôi, đừng thách thức giới hạn của ta.”
Trầm Mặc Bạch cụp mắt tiu nghỉu, ngón tay trượt xuống khỏi lán váy lụa của nàng, giọng hàm chứa sự tủi thân: “Đệ tử… đệ tử chỉ muốn nhờ sư phụ thoa thuốc giùm cho mình mà thôi, đệ tử không có ý gì khác…”
“Mấy vết ở sau lưng, đệ tử không với tới…”
“Đệ tử biết sư phụ tốt tính, mọi việc sư phụ đều là nghĩ cho đệ tử, như ngày đó ở bí cảnh Linh Tựu Sơn, sư phụ một mình đấu với đám người của Ba Vân môn, bảo vệ đệ tử, cho nên mới bị trúng hợp hoan tán…”
Càng , âm thanh của hắn càng lạc đi, âm mũi nghẹn đặc, dường như có hơi nức nở.
Tạ Chi Dao hít một hơi thật sâu, thân trên trần trụi của hắn không còn chỗ nào lành lặn, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng dâm mỹ ngày đó, cuối cùng thẹn đến run cả người, chỉ đành khó nhọc cất tiếng.
“Được rồi, đừng nữa!”
Trầm Mặc Bạch mím môi, bàn tay vô thức ôm lấy cơ thể xoa nhẹ.
“Còn quỳ ở đây gì, đi vào trong.” Cuối cùng Tạ Chi Dao cũng đành chấp nhận.
Được lời như cởi tấm lòng, Trầm Mặc Bạch đứng phắt dậy, gương mặt phơi phới như gió xuân vạn dặm, gì còn dáng vẻ ủy khuất ban đầu.
“Đệ tử biết sư phụ thương đệ tử.”
“Im miệng, ngươi không thì không ai nghĩ ngươi bị câm đâu.” Tạ Chi Dao hung dữ .
Đổi lại một nụ thật sâu in trên khóe miệng của Trầm Mặc Bạch.
Nàng ra vẻ hùng hổ thôi chứ thực chất là người miệng cứng lòng mềm.
Thế này thì tương lai đừng trách hắn lừa gạt ăn nàng sạch sẽ vào trong bụng.
Bạn thấy sao?