Theo như đã phân phó từ trước, Trầm Mặc Bạch cùng Phùng Hằng và Lộ Khiết sẽ phụ trách việc diệt quái tìm bảo vật.
Còn Tạ Chi Dao sẽ tách ra để nhiệm vụ rót linh lực củng cố cho kết giới của Linh Tựu Sơn.
Đây là kế hoạch đã thiết kế tinh vi của Tạ Chi Dao bởi nàng đã vào từng đi vào bí cảnh Linh Tựu Sơn vài lần, cho nên việc hàn gắn kết giới dễ như trở bàn tay.
Huống chi cảnh giới của nàng đã ở mức độ sắp đột phát lên đại thừa, sẽ không tốn quá nhiều thời gian cho một lỗ hổng có kích thước trong khoảng một trượng.
Có lời của Tạ Chi Dao, ngay từ khi bước vào bí cảnh, Trầm Mặc Bạch đã chăm chăm đi tìm vị trí của Bạch Khổng Yêu Vương và Tuyết Sơn Thần Liên, bỏ qua hết mọi con quái trên đường.
Những con quái ở ngoài rìa rừng rậm không có tu vi quá cao, dễ dàng để cho đám người Phùng Hằng và Lộ Khiết tiêu diệt.
Số lượng nội đan quái trung cấp cũng đã thu thập kha khá.
Lộ Khiết đề nghị nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi vào sâu trong núi.
Nhưng Trầm Mặc Bạch lắc đầu: “Nếu mọi người mệt thì dựng trại ở đây chờ ta là .”
“Tam sư huynh, huynh muốn tìm gì ở bên trong sao?” Lộ Khiết tò mò hỏi.
Trầm Mặc Bạch gật đầu.
Thấy thái độ của người này kiên quyết như , Phùng Hằng phủi bụi trên áo bào rồi đứng lên: “Vậy thì tiếp tục đi thôi, dù sao đây là lần đầu tiên vào bí cảnh này, ta cũng muốn tranh thủ khám thêm đôi chút.”
Con quái cấp tử linh đầu tiên mà bọn họ đối mặt là một con trư .
“Tránh ra.” Ngay khi thấy chiếc sừng đen nhánh của nó cùng với những bước châm mạnh mẽ đang hướng về phía mình, Trầm Mặc Bạch ngay lập tức đẩy Lộ Khiết ra, ánh kiếm lạnh lẽo lóe lên thành hình chữ thập.
“Từ địa phận này đổ đi, mọi người phải hết sức cẩn thận.” Trầm Mặc Bạch hạ giọng nhắc nhở mọi người, rất ra dáng một vị sư huynh bao bọc cho đàn em của mình.
Lộ Khiết thoát khỏi trạng thái sợ hãi, ngay lập tức gật đầu: “Đa tạ tam sư huynh.”
Nhưng rất nhanh, chướng ngại vật tiếp theo đã khiến bọn họ kinh hãi.
“Không nhúc nhích, là Tri Chu Yêu.”
Phùng Hằng hét lên, trong ánh sáng bàng bạc của ánh trăng mờ nhạt trên đỉnh đầu, những sợi tơ trong suốt thoắt ẩn thoắt hiện.
Chỉ cần vô ý chạm vào nó thôi, ngay lập tức sẽ bị dính chặt, kéo về cái miệng đầy răng nhọn của con nhện quỷ đang nấp trong bóng tối chờ đợi để xơi tái con mồi.
Tri Chu là quái cấp hoàng kim, đối với tu chân giả ở bậc nguyên kỳ phải là vô phương đối phó, chỉ có thể chạy trốn.
Nhưng tơ nhện ở khắp nơi, chỉ cần rút kiếm chém xuống, ngay lập tức sẽ đánh Tri Chu Yêu đang án binh bất .
Trầm Mặc Bạch híp mắt suy nghĩ, một đám đệ tử Quang Dao môn đang hoang mang run rẩy trước mặt, trong lòng dâng lên cảm chán ghét.
Chỉ biết vướng víu tay chân của hắn.
“Không còn cách nào khác, trong lúc ta dẫn dụ Tri Chu Yêu đi nơi khác, Phùng sư huynh dùng quang hỏa đốt sạch tơ nhện rồi đưa mọi người rời khỏi nơi đây đi.”
Lộ Khiết không đồng ý: “Như sao , chúng ta là huynh đệ đồng môn, muội không thể bỏ mặc tam sư huynh ở đây cùng Tri Chu Yêu .”
Trầm Mặc Bạch sao không nhận ra tâm tư của Lộ Khiết, hắn chẳng chút cảm , chỉ cau mày phất tay áo: “Chuẩn bị đi, ta bắt đầu thi triển kiếm linh đây.”
Trong tất cả đệ tử của Quang Dao đứng ở đây, tu vi của Trầm Mặc Bạch là cao nhất, thuật ngự kiếm cũng có thể coi là xuất sắc nhất, cho nên Phùng Hằng tin tưởng hắn sẽ thoát khỏi sự săn đuổi của Tri Chu Yêu.
Vì , khi Trầm Mặc Bạch ra lệnh, Phùng Hằng ngay lập tức niệm lực, những quả cầu lửa màu xanh lá liên tiếp nhảy ra khỏi lòng bàn tay.
“Ném!!!”
Những sợi tơ nhện bị đốt cháy nhanh chóng khiến cho Tri Chu Yêu xuất hiện.
Nó có vẻ vô cùng tức giận, vừa há cái miệng đổ như hồ máu toàn răng nanh và gai nhọn về phía bọn họ đã bị một kiếm của Trầm Mặc Bạch cắt qua.
Tuy không thể ra vết thương gì nghiêm trọng cũng đủ để con Tri Chu Yêu kia nổi cơn thịnh nộ.
Nó ngay lập tức đuổi theo bóng dáng màu xanh đã khiến cho mình điên tiết máu.
Phùng Hằng chỉ chờ cơ hội này để thi triển độn thức thuật nhảy về phía bìa rừng gần chỗ lối vào ban đầu.
Nhìn đám người yếu kém của Quang Dao môn đã rời đi, Trầm Mặc Bạch mới thong thả kết ấn.
Một thanh kiếm trong suốt như nước với những đường vân đỏ như mạch máu của người từ từ rút ra từ cánh tay trái.
Kiếm Vô Nhai.
Đây mới chính là pháp kiếm chân chính của Trầm Mặc Bạch, do chính mẫu thân hắn truyền thụ lại, giấu trong cánh tay trái của hắn bao nhiêu năm nay.
Chỉ một chiêu “Lưu Thủy Nhất Kích” đã biến Tri Chu Yêu thành hai nửa đều nhau.
Chất lỏng màu xanh nóng hổi ồng ộc tuân ra, sau đó nhanh chóng bốc khói trong không khí, để lộ ra viên nội đan hoàng kim phát sáng.
Trầm Mặc Bạch không có vẻ gì là hào hứng, hắn qua loa thu vào trong ống tay áo rồi bắt đầu ngự kiếm đến khu vực của Bạch Khổng Yêu Vương.
Trước khi đến đây, Trầm Mặc Bạch đã tìm hiểu rất kỹ, Bạch Khổng Yêu Vương ở cấp bậc huyết tinh, nơi ngự trị của nó chính là thác nước bên trong lòng đỉnh núi cao nhất của Linh Tựu Sơn.
Mà Tuyết Sơn Thần Liên chính là đóa hoa sen duy nhất mọc dưới tận cùng của đáy thác nước.
Bạch Khổng Yêu Vương đang rũ bộ lông trắng muốt phơi mình dưới trăng.
Nhìn thấy một con người đi đến trước mặt, nó cũng chẳng buồn mở mắt, dáng vẻ vô cùng khinh địch.
Trầm Mặc Bạch nhướng mày khiêu khích, kiếm Vô Nhai như dòng huyết mạch chảy trong tay nhanh chóng nâng lên, sóng linh lực cuồn cuộn vần vũ.
Ngửi thấy mùi nguy hiểm, Bạch Khổng Yêu Vương ngẩng đầu lên, không thể tin nổi mà phát ra âm thanh: “Cái này… chẳng lẽ là…???”
“Ồ, không hổ là quái cấp huyết tinh, có thể tiếng người.”
Trầm Mặc Bạch có chút hào hứng, kiếm Vô Nhai đang rung dữ dội bị hắn đè chặt lại, nâng mày hỏi: “Ngươi biết thứ này?”
Đôi mắt đỏ ngầu lập lòe, Khổng Tước Yêu Vương có phần khó khăn đáp: “Một tán tiên như ngươi, sao có thể sở hữu nó chứ?”
“Chuyện này ngươi không cần biết, bởi vì hôm nay là ngày chết của ngươi.”
Vẻ mặt như gió xuân biến mất, nụ treo trên môi cũng thu lại, để lộ ra hàn ý rét lạnh đầy tàn nhẫn.
Bạch Khổng Yêu Vương thu mình lại vào tư thế phòng thủ, trừng mắt quan sát đối phương.
Tu vi của người này mơ hồ như làn thu thủy trong sương mờ, tuổi đời lại còn trẻ như thế, hẳn là chưa đạt đến mức cao thủ thượng thừa.
Ngoại trừ kiếm Vô Nhai trên tay hắn, Bạch Khổng Yêu Vương tự tin có thể dễ dàng hạ gục tên này chưa đến ba chiêu.
Nó đứng dậy, ha hả, đôi cánh trắng vuốt bung ra, để lộ đầy những chiếc gai nhọn sáng choang bên trong: “Tiểu tử thối, đừng có coi thường người khác quá đáng như thế chứ. Dù có kiếm Vô Nhai thì ngươi có thể gì ta.”
Trầm Mặc Bạch nhếch môi, vẻ mặt trào phúng đến cực đỉnh, hắn cũng không thủ thế, từng bước chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Khổng Yêu Vương, ngón tay thon dài nâng lên, ngoắc hai cái: “Đến đây.”
Bạch Khổng Yêu Vương giận tím mặt, nó hét lên một tiếng đinh tai nhức óc rồi lao vào, ngọn lửa vàng rực phun ra cháy bỏng cả một dải không gian rộng lớn trong lòng đỉnh núi.
***
Tạ Chi Dao nhẩn nha vừa đi vừa ngắm cảnh, đột nhiên bên tai nghe âm thanh đất đá nổ ầm ầm.
Còn có mùi máu và mùi da thịt cháy khét lẹt.
Nàng ngẩng đầu lên một mảnh tăm tối trước mặt, dường như cảm giác có một trận chiến vô kịch liệt đang diễn ra.
Chẳng lẽ là…?
Tạ Chi Dao mừng thầm, ngay lập tức dùng thuật ngự kiếm bay lên đến đỉnh Linh Tựu Sơn.
Dưới đất bốc khói sùng sục như vừa bị nung sôi trong một chảo dầu khổng lồ.
Tạ Chi Dao nhíu mày, ống tay áo phất qua một cái, xua tan toàn bộ bụi mù trước mắt, lúc này mới thấy rõ chân tướng sự việc đang nằm trên mặt đất.
Trầm Mặc Bạch cả người đầy máu đang cố gắng bò lê bò lết, cách đó không xa là x.á.c của Bạch Khổng Yêu Vương đã bị chặt đứt đầu.
Hắn thở hổn hển, giương ánh mắt như muốn tìm kiếm sự trợ giúp bên ngoài.
Cuối cùng cũng bắt thân ảnh của Tạ Chi Dao đang đi đến.
“Sư phụ… sư phụ… đệ tử không phụ lòng người, đã lấy nội đan của Bạch Khổng Yêu Vương và Tuyết Sơn Thần Liên rồi.”
Tạ Chi Dao từ trên cao xuống cơ thể tàn tạ của Trầm Mặc Bạch, khóe môi con lên nhẹ nhàng.
“Đệ tử ngoan, không ngờ ngươi lại may mắn như thế, đụng độ với Bạch Khổng Yêu Vương mà không c.h.ế.t.”
Trầm Mặc Bạch rũ mi, không hiểu sao cảm thấy tâm của Tạ Chi Dao dường như có chút bực bội.
Hắn ôm ngực, ói ra một ngụm máu, khò khè đáp: “Chắc là… chắc là nhờ có phúc phần của sư phụ.”
Nói xong, hắn nâng hai tay lên, cung kính dâng hai bảo vật hiếm có khó tìm cho Tạ Chi Dao, mong đổi lấy một nụ và lời khen thật lòng của nàng.
Chuyện nội đan của Khổng Tước Yêu Vương và Tuyết Sơn Thần Liên quả thật Tạ Chi Dao không dối Trầm Mặc Bạch.
Hai thứ này có tác dụng bổ trợ rất tốt trong việc tu luyện và đột cảnh giới.
Nàng đưa tay, thu Tuyết Sơn Thần Liên vào ống tay áo, còn việc nội đan đang phát ra màu đỏ rực như máu kia, Tạ Chi Dao đang suy nghĩ xem có nên nuốt luôn hay đợi trở về Quang Dao môn đưa cho Phương Lập Nhân bỏ vào lò luyện đan.
Đột nhiên phía bên kia đống bụi mù xuất hiện hàng loạt bước chân.
Nữ tử đi đầu mặc một bộ hồng y rực rỡ búi tóc cao, đầu đeo diêu vàng lấp lánh, giữa trán là viên huyết ngọc đổ thẫm, tôn lên nét kiều và diễm lệ của nàng ta.
Bội sức đeo hông cùng thanh nhuyễn kiếm màu ngọc trai trên tay cho biết nàng ta chính là đích nữ của chưởng môn phái Ba Vân, một trong tam đại tông môn lớn mạnh và tiếng tăm nhất ở lục châu.
“Ồ, ta còn tưởng ái, hóa ra là Quang Dao môn.”
Dứt lời, nàng ta đưa mắt quan sát hiện trường xung quanh, sau đó vỗ tay ba tiếng: “Không nghĩ đến người của một tông môn nhỏ bé lại có thể hạ gục quái cấp huyết tinh.”
Tạ Chi Dao biết người đến không có ý tốt, nàng khoanh tay, cước bộ âm thầm lui về sau một khoảng cách an toàn, bộ tịch : “May mắn thôi, không giống như Ba Vân môn, rầm rộ c.h.é.m c.h.é.m g.i.ế.t g.i.ế.t, giành hết địa bàn của những người khác.”
Tưởng Mộng Tiệp che miệng duyên: “Làm sao bây giờ nhỉ, các ngươi yếu đuối cũng không thể trách bọn ta quá mạnh .”
Tạ Chi Dao không muốn đấu võ mồm với nàng ta, lịch sự chào: “Vậy thì chúng ta chỉ đành xuống núi nghỉ ngơi, chờ tin vui của Ba Vân môn, thấy đấy, đệ tử nhà ta đã bị thương rồi.”
Tạ Chi Dao chỉ tính dò xét ý định của đám người này, quả như nàng dự đoán, vừa dứt lời bọn họ đã nhanh chóng vây hai người lại trong một vòng tròn nhỏ.
“Để các ngươi đi cũng , giao nội đan của Bạch Khổng Yêu Vương ra đây.”
Tưởng Mộng Tiệp kiêu căng ra lệnh.
Hóa ra là vì thứ này, Tạ Chi Dao nghe xong bật , viên nội đan đỏ rực trong lòng bàn tay.
“Tưởng tiểu thư hẳn là đang muốn đột luyện hư kỳ mà nội đan của Bạch Khổng Yêu Vương quả thật có tác dụng rất tốt trong chuyện này…”
“Đáng tiếc…” Nói đến đây, Tạ Chi Dao ngả ngớn dừng lại một chút, sau đó chỉ tay về phía Trầm Mặc Bạch đang uể oải lạnh nhạt đứng trước mặt mình: “Ta muốn dành nó cho đệ tử của mình, có gan thì đến cướp đi.”
Âm thanh vừa phát ra, Tạ Chi Dao dùng lăng phong bộ lao đến trước mặt Trầm Mặc Bạch, nhét viên nội đan vào miệng hắn.
Tưởng Mộng Tiệp này nuông chiều thái quá, trước nay đều không coi ai ra gì, còn nổi tiếng là nóng tính, ra tay độc ác chẳng chút kiêng dè.
Nhìn thấy bảo vật mình mong ước bị Trầm Mặc Bạch nuốt xuống, nàng ta có thể nào ngay lập tức xé x.á.c hắn ra để moi lấy viên nội đan của Bạch Khổng Yêu Vương không đây.
Tạ Chi Dao rất hứng thú muốn biết.
Bạn thấy sao?