9
Tạ Ngọc cùng trưởng bối trong nhà ra nước ngoài ba ngày.
Tôi đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc thi. Hắn lại đặc biệt bám người. Cuối cùng, khi cuộc gọi video thứ năm vang lên, tôi nhịn không nữa, mím môi: "Tạ Ngọc, có thể cho em chút không gian riêng tư không?"
Trong video, nụ của hắn lạnh đi vài phần: "Được."
Tạ Ngọc đơn phương chiến tranh lạnh với tôi, hai ngày không tìm tôi. Ngược lại, tôi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc thi kết thúc, hội học sinh tổ chức hoạt du xuân. Nghe năm nay có "kim chủ" lắm tiền nhiều của tài trợ.
Xe buýt dừng ở chân núi.
Vừa xuống xe, tôi đã bị Chu Trạch Xuyên gọi lại để thảo luận về kế hoạch hoạt lần này. Hắn luôn ôn hòa dễ gần, là một quý ông.
Chuyện lần trước hắn cũng không nhắc đến nữa, tôi cũng bớt ngại ngùng.
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán, chỉ thấy Tạ Ngọc đang dựa vào chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt, trong tay cầm một bó hoa hồng.
Xung quanh có nữ sinh đang chuyện với hắn, hắn có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Thấy tôi, hắn đi tới, ôm eo tôi trước mặt mọi người.
"Bảo bối, đừng giận nữa, không?"
"Là sai rồi."
Xung quanh bắt đầu ồn ào.
Chu Trạch Xuyên vẫn giữ nụ : "Học đệ Tạ Ngọc, cậu đến đây gì?"
Tạ Ngọc nghịch tóc tôi, bật : "Tôi là ba của cậu. Là ba nuôi đấy."
Kiêu ngạo đến cực điểm!!!
Châm chọc trắng trợn như !!!
Tôi kéo kéo Tạ Ngọc. Hắn cúi đầu tôi, thản nhiên khiêu khích: "Nói thôi, đương nhiên là đến dỗ dành , hội trưởng đại nhân sẽ không tức giận chứ?"
Chu Trạch Xuyên chỉnh lại tài liệu trong tay, thản nhiên : "Không sao."
Tạ Ngọc kéo tay tôi rời đi.
Tôi nhỏ giọng thăm dò: "Tạ Ngọc, quen Chu Trạch Xuyên sao?"
Hắn siết eo tôi, giọng điệu trêu chọc: "Bảo bối, không thích nghe thấy tên đàn ông khác từ miệng em."
Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Không muốn quan tâm đến những điều này, hiện tại thuận theo hắn, chỉ hy vọng sau khi hắn khôi phục trí nhớ, đừng ghi hận tôi là .
Bạn thấy sao?