Rơi Vào Cảm Bẫy [...] – Chương 6

6

 

Đến phòng bao ở tầng hai. Một đám con hét chạy ra ngoài. Tôi đẩy cửa phòng, mùi m.á.u tanh nồng nặc trong không khí. Người nằm liệt trên đất rên rỉ vì đau đớn. Tạ Ngọc ngồi giữa, ngón tay thon dài dính đầy máu. Mọi người xung quanh đều tránh xa.

Đôi đồng tử đen lánh như vực sâu, lạnh lẽo đến đáng sợ, tôi dừng bước.

Tiểu thiếu gia Lạc Thành có quan hệ khá tốt với Tạ Ngọc lên tiếng: "A Ngọc, cậu đến rồi."

Tạ Ngọc nghe , nghiêng đầu, , đưa bàn tay dính m.á.u ra, nũng nịu gọi: "Lê Lê, tay bẩn rồi."

Rất nhanh đã có vệ sĩ mặc đồ đen đến xử lý hiện trường.

Lạc Thành áy ngại gật đầu: "Cậu ấy uống hơi nhiều, không cho ai vào, giao cho cậu ."

Tôi im lặng một lúc, uống say còn đánh người sao!???

Nhìn biểu cảm bình thường của những người này, cách xử lý quen thuộc, tôi rơi vào trầm tư.

Sau đó, giúp Tạ Ngọc lau sạch tay. Hắn ngoan ngoãn để tôi nắm tay, nửa người dựa vào người tôi, vất vả lắm mới đưa hắn lên xe.

Tạ Ngọc như không có xương cốt lại dựa vào người tôi. Hắn cúi đầu cắn xương quai xanh của tôi.

Tôi lấy hết can đảm vỗ vỗ hắn: "Tạ Ngọc, hôm nay, đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn nghe nhếch mép, lại khiến người ta lạnh sống lưng: "Thằng đó em không phải của , em lừa , Lê Lê em xem, thằng đó có đáng c.h.ế.t không?"

"Em chỉ có thể là của ."

Máu toàn thân như đông cứng lại. Hắn cắn tôi một cái.

"Tạ Ngọc, là chó sao?"

Hắn thản nhiên "ừ" một tiếng, đáy mắt không chút cảm . Đôi mắt chằm chằm tôi.

"Bảo bối, em sẽ không lừa , đúng không?"

Tôi cắn môi, đến lúc này mới nhận ra, Tạ Ngọc hắn thật sự là một tên điên đáng sợ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...