3
Vừa tan học, tôi đã thấy tám cuộc gọi nhỡ từ Tạ Ngọc trong điện thoại. Hắn gửi định vị, là ở trong trường.
Tôi có chút hoảng loạn, vừa chạy ra khỏi phòng học đã va phải người khác. Bị người ta kéo lại, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đeo kính gọng vàng, khóe miệng luôn mang theo nụ .
Đúng là ôn nhu như ngọc: "Học muội, cẩn thận."
Nhìn rõ người trước mặt, là hội trưởng hội học sinh, Chu Trạch Xuyên.
Tôi vội vàng xin lỗi.
Hắn đột nhiên đưa tay lên, hướng về phía đỉnh đầu tôi.
Tôi hơi sững sờ, chỉ thấy hắn lấy xuống một mảnh giấy vụn.
"Cảm ơn học trưởng."
Cảm nhận ánh mắt mang theo áp bức từ trong đám người. Tạ Ngọc không biết từ lúc nào đã đi đến.
"Sao lại ở đây? Cơ thể khỏi rồi sao?"
Sắc mặt hắn có chút khó coi, về phía đối diện với Chu Trạch Xuyên, hừ lạnh một tiếng: "Âm hồn bất tán."
Đột nhiên nắm lấy cổ tôi, hôn xuống. Chốn đông người, lại có người ngoài, tôi đỏ mặt đẩy hắn ra. Hắn hung hăng cắn một cái lên môi tôi, bóp má tôi, hạ giọng : "Lê Lê, nhớ em."
Sau đó về phía người đối diện, khóe miệng mang theo nụ lạnh lùng: "Nhìn chưa đủ sao?"
Chu Trạch Xuyên bất đắc dĩ , xoay người rời đi.
Tạ Ngọc không biết lại nổi cơn gì, trên xe im lặng không , có vẻ rất tức giận.
Nghĩ đến việc mình chỉ là giả mạo, tôi cắn răng. Giọng mềm mỏng hơn một chút, lắc lắc tay hắn: "Anh sao ?"
Hắn từ từ mở mắt, hừ lạnh một tiếng, đuôi mắt có chút đỏ lên: "Bạn … tự em nghĩ đi. Em tự kiểm điểm lại bản thân mình đi. Nếu không đừng hòng hôn nữa."
Bạn thấy sao?