21
Tôi không quay đầu lại, chạy nhanh rời khỏi nơi ngột ngạt này.
Một tuần sau đó, mỗi ngày Tạ Ngọc đều xuất hiện ở dưới nhà tôi, cũng không chuyện, chỉ lẳng lặng tôi.
Trong lòng tôi đang nghẹn một cục tức.
"Tạ Ngọc, có thể cút đi không, rất phiền, thấy , ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi."
Sắc mặt hắn tái nhợt vài phần: "Lê Lê, xin lỗi."
"Là không hiểu chuyện, là cứng miệng, là tổn thương em."
"Anh không có ý đó."
Tôi cắt ngang lời hắn: "Tôi không muốn nghe, vô nghĩa."
"Buông tay đi, Tạ Ngọc."
Hắn im lặng một lúc, gió thổi tung những sợi tóc trên trán, cụp mắt không gì.
Bầu trời đầy mây đen, tôi lười nhảm với hắn, xua tay: "Tùy ."
Có thể cầm , thì có thể buông bỏ, là tín ngưỡng nhân sinh của tôi.
Bạn thấy sao?