Rơi Vào Cảm Bẫy [...] – Chương 17

17

 

Sáng hôm sau, tôi vừa mở mắt ra. Cánh tay đang ôm eo tôi siết chặt hơn, lén lút quay đầu liền thấy khuôn mặt tuấn tú khiến người ta vừa vừa hận của Tạ Ngọc.

Xương quai xanh có dấu vết đỏ rõ ràng, tôi tức giận cắn hắn.

Biết thiếu gia hay cáu kỉnh mỗi sáng, tôi cẩn thận dịch chuyển.

Tạ Ngọc như con ch.ó cọ cọ vào cổ tôi, giọng có chút tủi thân: "Bảo bối, đừng rời xa ."

Tôi ngẩn người.

Ngoài phòng liền truyền đến tiếng : "Lê à, cháu ngoan của bà, bà về rồi đây."

Tạ Ngọc không biết từ lúc nào đã mở mắt, đáy mắt lóe lên tia tinh quái.

"Sắp bị bà nội bắt rồi, Lê Lê."

"Thật kích thích."

Nói lời ngon tiếng ngọt, đồng ý một số điều khoản bất bình đẳng, cuối cùng cũng nhét vị thiếu gia kiêu ngạo kia vào tủ.

Sau khi qua mắt thành công, ngày hôm sau Tạ Ngọc đường hoàng đến gõ cửa.

"Bà nội, cháu chào bà, xin lỗi đã phiền bà, cháu là trai của Thẩm Lê."

Hắn rất biết cách giả vờ, vốn dĩ khí chất xuất chúng. Dựa vào khuôn mặt này, đã thành công bước vào cửa.

Bà kích nắm tay tôi: "Nhà mình nuôi heo để dành cắt tiết rồi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...