Rơi Vào Cảm Bẫy [...] – Chương 16

16

 

Mưa càng lúc càng lớn. Tạ Ngọc đứng bên cửa sổ hút thuốc, đôi mắt nhuốm tia tà khí, trong làn khói thuốc, không biểu cảm của hắn.

Tôi l.i.ế.m liếm đôi môi sưng đỏ của mình. Nhìn dấu vết đỏ trên cổ tay, nhỏ giọng thương lượng: "Tạ Ngọc, em khát."

Hắn dập tắt điếu thuốc, lạnh lùng tôi một cái: "Coi như là nợ em đấy, tổ tông."

Lúc nãy trong lúc nguy cấp, tôi đã khai báo rõ ràng rành mạch, bao gồm cả việc thấy hắn tàn nhẫn vô trong biệt thự.

Tạ Ngọc im lặng.

"Sợ sao?"

Tôi gật đầu.

Hắn thản nhiên "ừ" một tiếng. Vốn tưởng rằng hắn đã thức tỉnh lương tâm. Nhưng hắn lại siết eo ta, giọng trầm thấp mang theo vài phần bệnh hoạn: "Là em trêu chọc trước, thì đừng hòng rời đi."

"Thẩm Lê, em chỉ có thể là của ."

Giao tiếp thất bại, tôi dùng chăn trùm đầu.

Tạ Ngọc lười biếng lên tiếng: "Thò đầu ra thở chút đi, không có hứng thú với thi thể."

Tôi cắn răng. Chứng nào tật nấy, chỉ có thể dùng bốn chữ này để miêu tả hắn.

Trong căn phòng nhỏ đột nhiên vang lên âm thanh kỳ lạ.

"Lê Lê của , Lê Lê của ."

"Tên đàn ông thối tha, cút đi, tên đàn ông thối tha, cút đi."

Nhìn con vẹt đang đứng trên tủ gào thét điên cuồng, tôi vỗ vai nó một cái để nó hoàn hồn.

Tạ Ngọc nhướng mày, cái miệng độc địa vẫn như cũ: "Con chim xấu xí."

Con vẹt kêu lên chói tai.

"Cậu mới xấu xí, cậu mới xấu xí."

Tạ Ngọc nhếch mép tà ác, ngón tay thon dài trắng nõn nghịch cuốn sách trên đầu giường. Tôi do dự lên tiếng, lắc đầu: "Tạ Ngọc, đây là con vẹt bà nội nuôi."

"Địa vị trong nhà của nó, còn cao hơn em, mà, có thể len lén nhổ lông nó, em thường ."

Con vẹt trên tủ kiêu ngạo ngẩng đầu: "Cẩu nam nữ, cẩu nam nữ."

Tôi: "..."

Tạ Ngọc: "..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...