15
Sau khi biết địa chỉ của tôi, Tạ Ngọc rời khỏi nhà Lâm Nhiên. Tôi thầm mắng hắn là tên điên.
Trời mưa, đường núi càng khó đi, tôi cũng không ra ngoài , dứt khoát mặc kệ. Nghĩ đến việc Tạ Ngọc sẽ không vội vàng đến đây vào lúc trời mưa như . Thật sự là có chút mệt mỏi, nghe tiếng mưa rơi, cơn buồn ngủ ập đến.
Lúc mở mắt ra, cảm thấy trên mặt có chút ngứa ngáy, lại bắt gặp đôi mắt như không của Tạ Ngọc.
Chắc là đang nằm mơ, tôi mơ màng vung tay: "Tên khốn."
Tôi nhắm mắt lại lần nữa, eo bị người ta hung hăng véo một cái. Tôi bừng tỉnh.
Tạ Ngọc sắc mặt vẫn âm trầm như cũ, khóe miệng treo nụ lạnh lùng, gằn từng chữ: "Tên, khốn?"
"Lê Lê gan to hơn tưởng tượng rất nhiều."
Tôi kéo chăn lên, cố gắng giao tiếp: "Tạ Ngọc, chúng ta chuyện không?"
Hắn vẫn mặc bộ vest cao cấp kia, khẩy một tiếng, đưa tay tháo cà vạt của mình ra. Sau đó ghì chặt cổ tay tôi.
Thấy hình không ổn, tôi cố gắng đánh thức lương tâm cuối cùng của hắn: "Tạ Ngọc, bình tĩnh một chút, em thừa nhận lừa là em sai."
"Anh đừng như ."
Hắn cúi người xuống, đôi môi lạnh lẽo áp sát vào tai tôi, giọng có chút nguy hiểm: "Tiểu lừa đảo, không phải sao?"
Hắn thu lại nụ nơi khóe miệng, không chút báo trước bóp cổ tôi, đáy mắt đột nhiên đỏ ngầu: "Chạy? Anh thật sự nên bóp c.h.ế.t em."
Hình ảnh m.á.u me hiện lên trong đầu tôi. Nước mắt cứ thế tràn ra khỏi hốc mắt.
"Tạ Ngọc, em sợ."
Hắn sững người một lúc, lau nước mắt cho tôi.
Qua hồi lâu, hắn đưa đầu lưỡi l.i.ế.m môi: "Em còn khóc sao?"
"Có biết nước mắt của phụ nữ là liều thuốc kích thích của đàn ông không?"
Nghe , tôi chua xót mũi, nước mắt càng rơi dữ dội hơn.
Hắn bật , giọng dịu dàng hơn một chút: "Bảo bối, đưa đến bệnh viện xong rồi thì thôi đi, lừa gạt thân thể , lừa gạt trái tim , rồi bỏ chạy!??”
"Sao lại có người phụ nữ nhẫn tâm như em chứ?"
"Chơi sao? Coi như con ch.ó mà giỡn sao?"
Tôi có chút chột dạ: "Tạ Ngọc, em, em xin lỗi."
Hắn mà như không : "Anh sẽ không tha thứ cho em."
Tôi: "..."
Đột nhiên, hắn cắt ngang lời tôi định , vẻ mặt rất nghiêm túc: "Thẩm Lê, thích em."
Bạn thấy sao?