Sau khi đ.â.m vào vị Thái tử gia tàn nhẫn kia đến mất trí nhớ bằng xe ba bánh.
Vì để không bị trả thù, tôi cắn răng tự véo mình một cái thật mạnh: "Hu hu hu, , em là của đây!"
Hắn ngây ngốc gật đầu, bám người một cách lạ thường: "Đừng khóc nữa, ôm một cái nào."
Ba tháng sau, hắn sắp khôi phục trí nhớ.
Vào bữa tiệc sinh nhật của hắn, tôi đã bỏ trốn. Nghe hôm đó hắn như phát điên muốn tìm tôi, chỉ để trả thù.
Gặp lại hắn, hắn kéo cà vạt trói tay tôi lại, nguy hiểm: "Nhỏ lừa đảo này, không phải sao?"
"Chạy nữa, sẽ thật sự bóp c.h.ế.t em."
1
Tôi mơ màng tỉnh dậy, muốn ngồi dậy, vòng tay quanh eo lại siết chặt hơn. Giọng trầm thấp khàn khàn truyền đến từ phía sau: "Bảo bối, đừng , ngủ thêm một chút nữa đi."
Toàn thân tôi cứng đờ. Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện xông thẳng vào khoang mũi.
Đại não trong nháy mắt tỉnh táo, tôi đẩy người phía sau ra: "Tạ Ngọc, buông ra, em đi chuẩn bị bữa sáng."
Người đàn ông phía sau từ từ mở mắt, ánh đèn lờ mờ chiếu vào nửa khuôn mặt của hắn, đẹp đến mức không chân thật.
Trong mắt lóe lên một tia hung ác. Bị đánh thức, thái độ của hắn có chút cáu kỉnh: "Không đi."
Làn da hắn rất trắng, khiến đôi môi đỏ càng thêm dã.
Tôi vừa định mở miệng, Tạ Ngọc đã áp sát lại, chặn lời tôi định . Ngay lúc tôi sắp không thở nổi, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
"Có người đến rồi."
Tạ Ngọc khẽ nhíu mày, có vẻ rất khó chịu. Cùng với sự xuất hiện của người hầu, vệ sĩ nhà Tạ gia, phòng bệnh nhanh chóng chật kín.
"Thiếu gia, đây là bữa sáng của cậu và vị tiểu thư này."
Tôi ái ngại ngồi bên giường.
Tạ Ngọc lười biếng liếc mắt: "Tất cả ra ngoài."
Sau đó tôi, yếu ớt giơ tay lên, giọng điệu uể oải: "Bảo bối, em đút cho ăn."
Bạn thấy sao?