Rồi Em Sẽ Lại [...] – Chương 26

Sau đó, Hoàng Mao lập kế hoạch bắt cóc con cưng của nhà họ Tiêu. Để tránh lộ thân phận, tôi cũng tự sắp xếp để mình và Lưu Hy Hy cùng bị bắt cóc.

 

Theo thỏa thuận từ trước, Hoàng Mao đã nhục Lưu Hy Hy, biến ta trở thành vết nhơ của nhà họ Tiêu.

 

Chỉ là tôi không ngờ lại có một niềm vui ngoài ý muốn: Hóa ra trong lòng trai Tiêu Diên, Lưu Hy Hy chẳng đáng một xu. Anh ấy hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của ta.

 

Thật không hiểu nổi trai nghĩ gì, lúc đầu nhất quyết phải tìm bằng Lưu Hy Hy về, giờ thì đúng là thú vị.

 

Hiện tại, khi ta đã mất đi sự che chở của gia đình, tôi có thể thoải mái nhục mạ, hành hạ ta. Rất nhanh thôi, ta sẽ không còn đường sống.

 

Cuối cùng, Lưu Hy Hy đã dọn ra khỏi nhà họ Tiêu. Tôi rất vui, cái đồ sao chổi đó cuối cùng cũng biến mất.

 

Tôi không muốn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến ta nữa, thật phiền phức. Đã đi thì phải sạch sẽ, dứt khoát một chút.

 

Tôi hẹn ta đến quán cà phê, chuẩn bị sỉ nhục ta một trận cho hả dạ.

 

Không thể ngờ rằng Tiêu Diên lại xuất hiện. Tôi căng thẳng vô cùng, hình tượng ngoan ngoãn, dịu dàng mà tôi cố gắng duy trì suốt bao năm có thể sẽ tan biến.

 

May mắn thay, Tiêu Diên lại tràn đầy ác cảm với Lưu Hy Hy. Như , tôi có thể yên tâm rồi.

 

……

 

Tôi không thể ngờ rằng, trai lại tát tôi một cái đau điếng.

 

"Tiểu Ái, em đúng là lòng dạ rắn rết! Làm sao em có thể người bắt cóc, còn hủy hoại cả sự trong sạch của em ấy chứ!"

 

"Em không xứng đáng ở lại nhà họ Tiêu nữa. Cút đi!"

 

Không biết Tiêu Diên đã biết sự thật từ đâu, nghiêm khắc trách mắng tôi.

 

"Anh Tiêu Diên, em sai rồi, tất cả đều là vì !"

 

Tôi quỳ xuống dưới chân , khẩn thiết cầu xin. Nhưng Tiêu Diên lạnh lùng quay lưng bỏ đi, ấy không còn tôi nữa.

 

Không ngờ rằng, Lưu Hy Hy lại mắc ung thư. Thật là ông trời có mắt!

 

Chương 40: 

 

Tiêu Diên bây giờ ngày nào cũng ở bệnh viện chăm sóc Lưu Hy Hy. Tình từng thuộc về tôi, cuối cùng như những hạt cát trôi tuột khỏi lòng bàn tay, tôi gần như phát điên.

 

Tôi tìm đến Lưu Hy Hy loạn một trận. Tôi có thể từ bỏ mọi danh phận, địa vị, tôi chỉ cần Tiêu Diên của tôi.

 

Suốt mười bốn năm, tôi đã Tiêu Diên một cách không thể cứu vãn. Tôi không thể mất ấy.

 

Tôi giật phăng bộ tóc giả, khăn quàng và chiếc mũ của Lưu Hy Hy, hy vọng ta sẽ mau chết. Chỉ cần bị cảm lạnh, đó sẽ là đòn chí mạng với ta.

 

Không ngờ Tiêu Diên lao đến, kéo tôi ra và gằn giọng tức giận: “Cô đúng là một người phụ nữ độc ác! Tránh xa em tôi ra, cút khỏi nhà họ Tiêu!”

 

“Anh, em mới là em của mà. Chẳng phải luôn thương em sao?”

 

Tôi khẩn thiết cầu xin, Tiêu Diên dường như đã quyết tâm. Anh còn sẽ vạch trần bộ mặt thật của tôi trước bố mẹ.

 

Thấy thế đã bại lộ, tôi bất chợt nảy ra một ý tưởng, một cách để hóa giải nguy cơ này, đặt mình vào đường cùng để đổi lấy cơ hội sống sót.

 

Tôi giả vờ như bị kích , cởi hết quần áo giữa trời tuyết, chạy điên cuồng khắp nơi.

 

Tôi phát điên rồi. Với họ từng dành cho tôi, chắc chắn họ sẽ tha thứ cho tôi.

 

Cuối cùng, tôi đạt mục đích, đưa vào khoa tâm thần.

 

Tôi khát khao Tiêu Diên sẽ nghĩ đến mười bốn năm tôi đã em , mà một lần nữa chấp nhận tôi.

 

Nhưng khi rời đi, lại để lại cho tôi một câu vô cùng tuyệt : “Cả đời này, cứ ở lại đây đi. Đây là quả báo mà đáng phải nhận.”

 

Tôi không ngờ người đầu tiên đến thăm tôi trong trại tâm thần lại là Lưu Hy Hy.

 

Đến để khoe khoang, đắc ý sao? Đáng ghét...

 

Ba tháng trôi qua, gia đình họ Tiêu không ai đến thăm tôi lần nào nữa. Tôi hoàn toàn suy sụp, lúc khóc lúc , thực sự sắp biến thành một kẻ tâm thần thật sự.

 

Cánh cửa lớn mở ra, tôi không ngờ Tiêu Diên lại đến đón tôi.

 

Tiêu Diên mặt không biểu cảm, không một lời, chỉ đưa tôi một mảnh giấy.

 

Trên đó rõ ràng là nét chữ của Lưu Hy Hy: “Thả Tiêu Ái ra!”

 

(Hết.)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...