Rồi Em Sẽ Lại [...] – Chương 20

Tôi biết đây là hồi quang phản chiếu, Cố Thanh dĩ nhiên sẽ mọi cách để đáp ứng tâm nguyện cuối cùng của tôi.

 

“Vậy còn cha mẹ em?”

 

“Không cần đâu, cứ để Tiêu Diên đại diện là rồi.” Tôi thều thào , giọng yếu ớt tựa như tơ nhện.

 

Chương 31

 

Sau khi Cố Thanh đặt điện thoại xuống, chưa bao lâu, Tiêu Diên đã lái xe chạy tới.

 

Quãng đường hơn 200 km, ta chỉ mất chưa đầy một giờ để đến nơi.

 

Anh trông rất mệt mỏi, râu ria xồm xoàm, quần áo lôi thôi, trông chẳng khác gì một người đàn ông trung niên vừa trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống. Anh không còn là người đầy phong độ và tự tin trong ký ức của tôi nữa.

 

Nhìn thấy tôi, mấp máy môi, gần như không nên lời.

 

Tiến lại nắm lấy tay tôi, đôi tay hơi run rẩy.

 

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống theo gò má, thì thầm: "Hy Hy, xin lỗi em, xin lỗi em... Anh thật sự rất xin lỗi..."

 

Tôi , khóe môi khẽ nhếch, nở một nụ kỳ lạ.

 

Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh..."

 

Chỉ một từ ngắn ngủi dường như đã chạm đến ranh giới cuối cùng của , nước mắt không thể kìm nén thêm, tuôn rơi như mưa.

 

Anh cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Hy Hy, thật sự muốn bù đắp, không biết phải thế nào cho đúng."

 

Bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng nặng nề, đến cả không khí dường như cũng đông cứng lại.

 

Cố Thanh đứng lặng bên cạnh, lặng lẽ quan sát mọi thứ, không chen vào câu chuyện.

 

Anh ấy biết, đây là vấn đề giữa tôi và Tiêu Diên, là điều mà chúng tôi cần phải đối mặt và giải quyết từ lâu.

 

"Anh, em chưa bao giờ trách cả. Có lẽ đây chính là số phận, chúng ta không thể thay đổi ."

 

Tôi cố gắng nở một nụ , mong có thể xoa dịu bầu không khí nặng nề lúc này.

 

Tiêu Diên ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ không dám tin: "Hy Hy, em... em sẵn lòng tha thứ cho sao?"

 

"Chuyện này..." Tôi không trả lời trực tiếp, bởi vì trong lòng vẫn chưa thể vượt qua khúc mắc ấy.

 

"Thật ra, em phải cảm ơn ."

 

"Nếu không có , em sẽ không gặp mẹ nuôi, một người phụ nữ tuyệt vời đến ."

 

"Và cũng sẽ không gặp Cố Thanh, một chàng trai tốt như thế."

 

"Nếu không có , cuộc đời em sẽ không thể nào rực rỡ như bây giờ."

 

Nói xong những lời này, tôi khẽ thở dốc.

 

Tiêu Diên đã khóc đến ướt đẫm khuôn mặt, tôi vẫn không thể thốt ra hai chữ 'tha thứ'.

 

"Dù quá khứ có ra sao, vẫn mãi là trai của em."

 

"Cảm ơn , vì đã đến tiễn em trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời."

 

"Hy Hy..." Tiêu Diên tôi nằm trên giường bệnh, định đưa tay ra chạm vào tôi, lại không dám. Tôi khẽ mỉm , : "Em còn một nguyện vọng cuối cùng, chỉ có trai mới có thể giúp em hoàn thành."

 

Tiêu Diên gật đầu lia lịa, giọng run rẩy: "Em... em đi..."

 

"Anh, em muốn ăn kem."

 

Khi nghe thấy từ "" này, biểu cảm của Tiêu Diên trở nên vô cùng phức tạp. 

 

Anh im lặng hồi lâu rồi gật đầu: "Được, em chờ , sẽ đi mua cho em. Em nhất định phải đợi quay lại."

 

Lời hứa hẹn này sao mà quen thuộc đến thế. Tiêu Diên thật can đảm khi ra những lời này.

 

Thực ra, tôi đã nhớ ra rồi, tại sao tôi lại ghét màu trắng, đặc biệt là kem.

 

Bởi vì khi còn nhỏ, tôi từng thèm ăn kem, đã ầm ĩ trong công viên đòi ăn cho bằng . Tiêu Diên không còn cách nào khác nên mới sẽ đi mua kem cho tôi.

 

Chờ đến khi trời tối, trong lòng tôi chỉ còn nhớ đến kem và trai.

 

Tôi rời khỏi nhà họ Tiêu, trong lòng bắt đầu có vết thương, đó là lý do tôi ghét màu trắng và kem.

 

Tiêu Diên đi rất nhanh, tôi nghĩ lần này chắc chắn sẽ không để tôi thất vọng.

 

Nhưng Cố Thanh hiểu tôi, biết tôi sẽ không ăn kem. Tôi chỉ muốn để Tiêu Diên cảm nhận một lần, cảm giác khi một cây kem dù có đợi bao lâu cũng không thể chạm vào người mình muốn ăn.

 

Tiêu Diên là người không xứng đáng tôi tha thứ. Chính là người đã lạc mất tôi khi tôi mới ba tuổi, lại một lần nữa bỏ rơi tôi khi tôi mười bảy, và giờ đây, ở tuổi hai mươi mốt, cuối cùng tôi cũng phải rời bỏ .

 

( Hết )

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...