Rồi Em Sẽ Lại [...] – Chương 13

“Tiêu Diên, các người đã bao nhiêu chuyện có lỗi với Hy Hy, mà còn mặt mũi rằng chỉ có các người mới cho ta cuộc sống tốt nhất.”

 

“Tiêu Diên, dối! Anh chính là con quỷ đã nát mối quan hệ giữa tôi và Hy Hy!”

 

Tiêu Diên cúi đầu, không một lời, chỉ liên tục lặp đi lặp lại: “Xin lỗi, xin lỗi…”

 

Tôi có chút khó hiểu. Tiêu Diên cao ngạo như , giờ lại đang xin lỗi với Cố Thanh sao?

 

“Rốt cuộc các người đã giấu tôi chuyện gì?” Cuối cùng, tôi nhận ra có điều gì đó không đúng.

 

Cố Thanh nước mắt nước mũi giàn giụa, giọng đứt quãng, cuối cùng cũng ra:

 

Bốn năm trước, khi Tiêu Diên đưa tôi đi, Cố Thanh đã không kịp ngăn lại. Nhưng đã đạp xe đạp, đuổi theo đến tận thành phố.

 

Một ngày một đêm, hơn 200 cây số, đạp xe đến thành phố, thậm chí tìm nhà họ Tiêu.

 

Tuy nhiên, Cố Thanh đã không gặp tôi, vì Tiêu Diên đã chặn lại.

 

“Trả Hy Hy của tôi lại cho tôi!”

 

Khi đó, Cố Thanh vẫn chỉ là một học sinh trung học, lần đầu tiên dám ra tay với Tiêu Diên, một người cao lớn và mạnh mẽ hơn rất nhiều.

 

Kết quả, đương nhiên bị Tiêu Diên đánh bại hoàn toàn.

 

“Mày là cái thá gì chứ, lông còn chưa mọc đủ, mày nghĩ mày có thể mang lại hạnh phúc gì cho Hy Hy? Tao đã tìm em tao suốt mười sáu năm trời, tao là ruột của nó!”

 

Tiêu Diên nhạo, liếc Cố Thanh đầy khinh bỉ, rồi lấy từ yên xe ra một xấp tiền, vung vào mặt Cố Thanh.

 

“Cầm tiền rồi cút đi, đừng bao giờ đến phiền em tao nữa. Tao sẽ biến nó trở thành công chúa hạnh phúc nhất.”

 

“Ai thèm lấy số tiền bẩn thỉu của mày!”

 

Cố Thanh ném xấp tiền đi, vừa lau nước mắt vừa quay trở về vùng quê.

 

Anh biết rằng mình không thể nào đánh bại Tiêu Diên, cũng biết rằng mình đã vĩnh viễn mất đi Hy Hy, người thương nhất.

 

Chương 20

 

“Đây chính là cái gọi là mang lại hạnh phúc cho Hy Hy mà đã sao, Tiêu Diên? Anh đúng là đồ lừa đảo!”

 

Lời buộc tội của Cố Thanh như mũi tên sắc nhọn bắn thẳng vào Tiêu Diên, khiến ta không thể phản kháng.

 

“Xin lỗi, xin lỗi…”

 

Tiêu Diên quỳ sụp xuống đất, khóc như một đứa trẻ, không ngừng lặp lại những lời này.

 

“Đủ rồi, đừng diễn nữa!”

 

Tôi ngắt ngang lời ta.

 

“Đời người như một vở kịch, mà vở kịch của tôi sắp hạ màn rồi. Tiêu Diên, còn muốn nhảy vào gì nữa? Anh còn muốn đóng vai gì nữa đây?”

 

“Các người có ai từng coi tôi là người thân không? Về nhà họ Tiêu bốn năm, tôi vẫn phải mang tên Lưu Hy Hy. Chỉ vì các người sợ Tiêu Ái đau lòng, đúng không?”

 

“Tại sao các người cứ luôn cho rằng, là tôi đang bắt nạt Tiêu Ái?”

 

Tôi nhàn nhạt hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng chất chứa sự không cam lòng trong tâm trí.

 

Tiêu Diên từ dưới đất đứng dậy, vừa lắc đầu vừa nghẹn ngào:

 

“Xin lỗi… không biết, thật sự không biết. không nên đối xử với em như , là lỗi của , tất cả đều là lỗi của .”

 

“Tiêu Diên, là đã tôi lạc mất từ khi còn nhỏ, cũng là các người tìm lại tôi khi tôi 17 tuổi.”

 

Tôi dừng lại một lúc, hít sâu rồi tiếp lời:

 

“Ngay từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ có quyền lựa chọn. Nhưng quãng đường còn lại, tôi muốn tự mình bước đi.”

 

“Nếu trong lòng còn chút lương tâ,. thì trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời tôi, xin hãy đừng xuất hiện nữa. Nhìn thấy các người, tôi lại nghĩ đến bốn năm đau khổ ấy.”

 

…...

 

Tất cả những ồn ào dần lắng xuống. Cuối cùng, tuyết cũng rơi, tuyết bay dày đặc, đọng nặng trên những cành cây, phát ra âm thanh “kẽo kẹt, kẽo kẹt”.

 

Đây là trận tuyết đầu tiên của năm 2002, và có lẽ cũng là trận tuyết cuối cùng trong cuộc đời tôi.

 

Tuy nhiên, tuyết này không trắng, nó mang theo bụi bẩn của nhân gian, hơi ngả vàng. Tôi chỉ một lát mà đã cảm thấy mệt mỏi.

 

Tôi không còn sức để tiếp tục tranh đấu với nhà họ Tiêu. Cơ thể tôi ngày càng suy kiệt, ngày càng yếu ớt.

 

Vì khối u não chèn ép dây thần kinh, thời gian tôi tỉnh táo mỗi ngày cũng ít dần đi.

 

Sau lần hóa trị thứ ba, tôi đã nghĩ mình sẽ không thể tỉnh lại nữa.

 

Hôm hóa trị ấy, tôi nằm trên giường bệnh, khóc đến mức xé gan xé ruột. Cố Thanh đứng bên cạnh tôi, đau lòng đến mức không chịu nổi.

 

Tiêu Diên trốn ở ngoài cửa, vì cảm thấy quá hổ thẹn nên không dám bước vào. Nhưng tôi thấy ta đang lau nước mắt.

 

Haha… nước mắt cá sấu.

 

Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn đang rơi, lặng lẽ phủ kín mọi thứ, như thể muốn chôn vùi cả thế giới dưới lớp tĩnh mịch ấy.

 

Trong phòng bệnh, Cố Thanh ngồi cẩn thận bên giường tôi, tay cầm một cốc nước trắng còn tỏa hơi nóng.

 

Anh ấy trông có vẻ nghiêm túc, như đang lo lắng về sự yếu ớt của tôi khi tôi tỉnh dậy.

 

Còn tôi, chỉ ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xuyên qua lớp tuyết dày, kéo những ký ức về về ngôi nhà ấm áp đã quá xa xôi trong tuổi thơ.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...