“Con con đứa có nhà cửa, mày mang chửa hoang của thằng nào?!”
Ba mẹ tôi như phát điên chất vấn tôi.
Hỏi đứa bé trong bụng tôi là của ai.
Tôi họ, đột nhiên bật : “Là của bọn bắt cóc chứ ai.”
Ba mẹ và tôi phút chốc sững người, sắc mặt trắng bệch.
Tôi tiếp tục ung dung lên tiếng: “Cả nhà đã quên rồi sao? Bọn bắt cóc cần tiền chuộc, các người chỉ cầu xin chuộc đứa con cưng kia, còn muốn dạy cho tôi bài học để biết thế nào là lễ độ.”
Mẹ tôi nhũn người ngồi phịch xuống sofa, lắp bắp: “Không thể nào, ba mẹ chỉ muốn cho con chút bài học, muốn con đừng bắt nạt Tiểu Ái nữa, ba mẹ không hề… không hề nghĩ rằng…”
Tôi ngồi xổm trước mặt bà: “Các người không hề nghĩ rằng, bọn bắt cóc sẽ nhục tôi, đúng không?”
Không đợi câu trả lời, tôi tiếp: “Các người nghĩ xem, đám bắt cóc có tận mấy người đàn ông, họ có nhân tính không?”
Mẹ tôi định mở miệng gì, tôi liền ngắt lời: “Khi tôi bỏ trốn quay về, trên người biết bao nhiêu vết thương, tại sao các người không ai hỏi han đến tôi?”
“Các người không đến cứu tôi, các người chỉ dẫn theo Tiêu Ái rời đi.”
“Một ngày, hai ngày, tròn một tháng, các người vẫn không đến…”
“Các người đoán xem, bọn bắt cóc còn cho rằng sẽ nhận tiền chuộc không?”
Giờ thì hay rồi, tôi chẳng sống bao lâu nữa.
1.
“Cô Lưu, hy vọng có thể đến đây một chuyến, có chút chuyện tôi cần trực tiếp với .”
Giọng sốt ruột của bác sĩ truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Phương án này tôi không đồng ý, tôi đã rồi, đứa bé là vô tội!”
Tôi có hơi bực mình hét lên.
Dạo gần đây, đầu tôi cứ bị đau từng cơn, kèm thêm hoảng sợ quá độ, nên tôi dễ cáu gắt hơn hẳn.
“Không… Không phải vấn đề của đứa bé, Lưu à, trong não bộ của phát hiện ra một khối u…”
Vị bác sĩ bên kia hình như có chút hoảng hốt, khựng lại vài giây, cuối cùng cũng ra tất cả.
Sau khi cúp máy, cơ thể tôi chao đảo, tựa như chiếc lá cuối cùng rụng rơi trong màn đêm phủ đầy tuyết.
“Hy Hy, mày có chút mặt mũi không, mày đang chửa hoang của thằng nào? Mau đi nó đi!”
“Mày chính là không biết kiểm điểm bản thân, bây giờ thân phận của mày không phải mấy đứa đầu đường xó chợ, mà chính là con của nhà họ Tiêu đấy!”
“Ba mẹ đừng có tức giận mà, biết đâu chị hai có nỗi khổ riêng thì sao.”
“Tiêu Ái, em đừng có giúp cho nó, đã là chó thì vẫn có thói quen ăn cứt thôi, con người của nó vốn là như , nếu không thì năm xưa sao mà bị bọn bắt cóc bắt đi cho ?!”
Ngoài cửa lại truyền đến giọng chí chóe không ngừng của ba mẹ, xen kẽ với những câu vô nghĩa của Tiêu Ái, và sự chế giễu của tôi.
Không sai, bọn họ mới là người một nhà, là một hộ nhà giàu có họ Tiêu.
Tôi lấy từ trong túi ra một tấm ảnh đã ngả màu vàng đậm, phía trên là một người phụ nữ nông thôn giản dị tầm 50 tuổi.
Chỉ khi thấy người phụ nữ này, tôi mới cảm thấy ấm áp hơn đôi chút.
Bà ấy chính là mẹ nuôi của tôi, Lưu Hà, đã nuôi tôi suốt 16 năm trời, bà cũng là tia sáng cuối cùng trong cuộc đời tôi.
Thời gian như dòng nước chảy, không bao giờ quay lại .
Bao nhiêu hạnh phúc của tôi đã mất hết vào ngày mẹ nuôi tôi qua đời, khi niềm hy vọng cuối cùng tan biến, thứ còn lại trên thế gian này chỉ toàn là đau khổ.
Như một cái vỏ rỗng đang vất vưởng trên thế gian, mãi cho đến khi hết thời gian của sinh mệnh.
Tôi đưa tay vuốt ve tấm ảnh, nước mắt vô thức chảy thành dòng, lúc trước tốt thật, tôi đã không quay về nữa.
Rầm! Cửa phòng bật ra, làn gió lạnh lẽo cũng theo đó ập vào trong phòng, khiến người ta phải rùng mình một phen.
Tiêu Diên chéo tay trước ngực, nhướng mày tôi.
Nhà họ Tiêu là triệu phú, biệt thự họ ở cũng phải hơn ngàn mét vuông, tôi vẫn khăng khăng chọn nhà kho phòng ngủ.
Không có lý do gì cả, chỉ bởi vì ở đây là trong hốc kẹt, tôi hy vọng tất cả người nhà họ Tiêu đều quên mất sự tồn tại của tôi.
Nhưng cho dù thế, Tiêu Diên vẫn muốn bỏ đi sự yên tĩnh của tôi.
“Ôi chao, đại tiểu thư còn ngẩn ngơ ngồi đó gì? Mày mang chửa hoang, khiến cả nhà họ Tiêu mất mặt, hôm nay nhất định phải đến bệnh viện bỏ đứa bé đi!”
Cảm giác áp bức đang ập tới.
“Anh là ai? Dựa vào cái gì mà quản tôi?”
Tôi nhàn nhã trả lời, trên mặt không hề có chút gợn sóng.
Những ngày qua, cả nhà đều ép tôi bỏ đứa bé, mẹ bao trỗi dậy khiến cho tôi vẫn không nỡ sinh mệnh bé bỏng này, cho dù nó có là đứa con hoang.
Tiêu Diên có chút tức giận, trừng to, tròn xoe đôi mắt.
“Dựa vào cái gì hả? Dựa vào tao là trai ruột của mày!”
“Anh trai ruột?” Tôi phì nhẹ mũi, hừ lạnh, “Dựa vào 16 năm trước, đã bỏ rơi tôi ngoài công viên sao?”
“Mày!” Tiêu Diên giơ tay lên định tát vào mặt tôi.
Lúc này một ăn mặc như công chúa chạy đến, ôm chặt lấy Tiêu Diên, trông thân thiết vô cùng.
Bạn thấy sao?