17
Quả nhiên, như tôi đã đoán trước.
Lục Xuyên Cảnh trở về nhà với dáng vẻ kiệt quệ, mở miệng với tôi về việc ly hôn.
Phải thôi.
Nếu lúc này ta phát điên cầu xin tôi ở lại, sẵn sàng dâng tất cả tài sản, thậm chí là cả mạng sống của mình cho tôi—
Thì đó mới là chuyện lạ.
Nếu ta thật sự tôi đến , thật sự sợ tôi rời đi, thì đã không dễ dàng bị người khác quyến rũ mất.
“Chỉ là… Vãn Vãn, em có thể để đến thăm em và con nhiều hơn một chút không?”
Anh ta định muốn hai người phụ nữ cùng chung một chồng sao?
Tôi nhạt.
“Anh cũng xứng sao?”
Nhờ luật sư mà Lý Duyệt tìm giúp, cùng với những bằng chứng không thể chối cãi, tôi giành 26% cổ phần trong tập đoàn của Lục Xuyên Cảnh, ba căn bất sản, và mười ba tỷ tiền mặt.
Quyền nuôi con cũng thuộc về tôi.
Ngày nhận giấy ly hôn.
Bạch Ôn Ôn cũng có mặt.
Vừa ly hôn xong, trước khi tôi kịp rời đi, bọn họ đã lập tức thủ tục kết hôn.
Cô ta tôi bằng ánh mắt vô tội, nhẹ giọng :
“Chị Vãn Vãn, thật sự xin lỗi chị. Nhưng nếu không có A Cảnh, em sẽ không sống nổi.”
Tôi không bỏ qua vẻ đắc ý ẩn hiện nơi đáy mắt ta.
Tôi thản nhiên đáp:
“Vậy ra cũng dễ chết như thế à?”
“Tôi còn phải cảm ơn nữa ấy chứ. Nhờ có , tôi mới lấy phần lớn tài sản của Lục Xuyên Cảnh.
“Anh ta còn phải chi trả khoản tiền nuôi con khổng lồ cho tôi.
“Số tài sản mà nhọc công cướp từ ta, cuối cùng lại quay về tay tôi cả.”
Bạch Ôn Ôn không ngờ rằng tôi lại giành nhiều đến .
Khuôn mặt thanh tú của ta tái xanh trắng bệch trong nháy mắt.
Tôi quay người bước đi.
Chỉ để lại cho họ một bóng lưng dứt khoát.
18
Sau khi ly hôn.
Lục Xuyên Cảnh thu dọn đồ đạc, dọn đến biệt thự ngoại ô.
Còn Kỷ Trì Hiên thì chuyển vào ở cùng tôi.
Đêm đó, ta đăng một dòng trạng thái.
【Hehe, cuối cùng cũng có nhà để về rồi.】
Tối hôm đó.
Lục Xuyên Cảnh chặn tôi ngay trước cửa nhà, giận dữ chất vấn:
“Hạ Vãn, em với Kỷ Trì Hiên bắt đầu từ khi nào? Em hắn từ lâu rồi đúng không?!”
Lời vừa dứt.
Kỷ Trì Hiên từ trong nhà lao ra, túm lấy cổ áo ta, thẳng vào cằm.
Hai người lao vào đánh nhau.
Nhưng rõ ràng, Lục Xuyên Cảnh đã uống rượu, hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Cuối cùng, vẫn là con tôi chạy ra.
Hai người đàn ông mới chịu dừng tay.
Bây giờ con bé tên là Hạ Quan Kỳ.
Nhìn hai người, con bé dụi dụi mắt, giòn giã gọi Kỷ Trì Hiên một tiếng “Ba ơi.”
Mặc dù thời gian Lục Xuyên Cảnh dành cho con không ít, chỉ là lúc ta rảnh rỗi thì chơi với con bé một chút.
Còn Kỷ Trì Hiên, hận không thể dắt con bé theo bên người suốt 24/7, hết lòng chăm sóc, thương.
Lúc này, mắt Lục Xuyên Cảnh đỏ hoe, như thể bị đâm một nhát vào tim.
Anh ta lảo đảo lùi hai bước.
Rồi thất thần bỏ đi.
Tập đoàn của Lục Xuyên Cảnh chủ yếu đầu tư vào chuỗi khách sạn cao cấp và tài chính công nghệ.
Sau khi chuyện ngoại bị phanh phui.
Hệ thống khách sạn của ta bị làn sóng phụ nữ tẩy chay.
【Tôi luôn nghĩ Lục Xuyên Cảnh là người vợ, khách sạn của ta chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho phụ nữ.
“Nhưng ngay cả vợ mình ta còn chẳng bảo vệ , thì sao bảo vệ chúng ta?”】
Không chỉ .
Hình tượng “người đàn ông vợ” sụp đổ khiến các đối tác kinh doanh đồng loạt rút lui.
Họ cho rằng một người đến cả mối quan hệ gia đình còn không xử lý ổn thỏa, thì rất có thể cũng sẽ phản bội đối tác bất cứ lúc nào.
Thêm vào đó, Kỷ Trì Hiên còn cố chèn ép.
Tập đoàn Lục thị ngày càng suy yếu, từng bước lụn bại.
Tôi đương nhiên vui mừng hả hê.
Một năm sau, tôi gặp lại Lục Xuyên Cảnh tại buổi họp lớp.
19
Lục Xuyên Cảnh đương nhiên không đến vì tôi.
Một người cùng lớp có cha sở hữu dự án mà ta đang nhắm đến.
Khi tôi bước vào phòng bao.
Liền thấy Lục Xuyên Cảnh nâng ly, niềm nở lấy lòng, cung kính chúc rượu đối phương.
Anh ta gầy hơn trước, chỉ trong một năm ngắn ngủi mà trông như già đi năm, sáu tuổi.
Dáng vẻ cúi đầu nịnh nọt này—
Giống hệt mười mấy năm trước.
Chỉ khác là khi đó, ta vì giấc mơ mà cúi đầu, vẫn mang dáng vẻ đầy ý chí và hoài bão của một chàng trai trẻ.
Còn bây giờ…
Nhìn thôi đã thấy chán ghét.
Lục Xuyên Cảnh trông thấy tôi cũng sững người, cơ thể cứng lại, ánh mắt dao , không biết có nên tôi hay không.
Bạn cùng lớp , vờ trêu :
“Lục Xuyên Cảnh, sao không chào hỏi Hạ Vãn một câu?”
Ngay lúc này.
Một người phụ nữ mặc váy trắng bước tới.
Cô ta gượng gạo, vẻ mệt mỏi không thể che giấu .
Tóc chải chuốt kỹ lưỡng, ngọn tóc đã khô xơ.
Chiếc váy trên người bằng chất liệu xa xỉ, kiểu dáng lại lỗi thời.
Nhìn kỹ đường nét trên khuôn mặt, mới nhận ra đó là Bạch Ôn Ôn.
Cuộc sống của vợ chồng họ giờ chẳng còn dễ dàng gì.
Bảo mẫu và tài xế đều đã bị sa thải.
Dù , Bạch Ôn Ôn vẫn cố ý tỏ ra thân mật, khoác tay Lục Xuyên Cảnh, duyên :
“Anh Tưởng, đừng trêu A Cảnh nhà tôi nữa. Nhỡ đâu hai người họ cũ cháy lại, tôi biết sao đây?”
Cô ta cố ra vẻ e thẹn, nũng nịu.
Mọi người đều quay sang tôi.
Muốn xem tôi bị bẽ mặt thế nào.
Tôi lặng lẽ chằm chằm vào Bạch Ôn Ôn, cho đến khi ta không giữ nổi nụ , vẻ mặt cứng lại.
Sau đó, tôi thản nhiên :
“Đây là buổi họp lớp, không phải nơi cho kết giao với người giàu.
“Với lại, đã có chồng thì biết thân biết phận đi. Đừng lúc nào cũng ra vẻ như một con chim công vờ vịt.”
Mặt Bạch Ôn Ôn đỏ bừng vì tức giận.
Còn Lục Xuyên Cảnh, ta hất mạnh tay Bạch Ôn Ôn ra, giận dữ gầm lên:
“Đã bảo đừng theo tôi đến đây, còn muốn tôi mất mặt đến mức nào nữa?!”
Bạch Ôn Ôn bực tức phản bác:
“Rõ ràng là ta luôn ức hiếp em!
“Cô ta hận em vì đã cướp mất !”
Mắt ta đã ngấn nước.
Nhưng lúc này, dù có đáng thương đến đâu, cũng không thể khiến người đàn ông trước mặt lòng nữa.
Ngược lại, chỉ Lục Xuyên Cảnh ngày càng bực bội, chán ghét.
Tôi thực sự thấy may mắn—
Bạch Ôn Ôn đã thay tôi tiếp nhận cái củ khoai nóng bỏng tay này.
Cô ta hoảng loạn, phát điên.
Còn ta lạnh lùng ta giãy giụa.
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra—
Một người đàn ông không thể thay đổi.
Chỉ có thể lựa chọn có nên ở bên hắn ta hay không.
Ai Lục Xuyên Cảnh, người đó sẽ không có kết cục tốt.
May mắn thay, tôi đã kịp thời dừng lại.
Hết
Bạn thấy sao?