13
Tôi lấy lý do muốn ở bên Lý Duyệt.
Nhưng thực tế, tôi đã ở lại nhà Kỷ Trì Hiên ba ngày.
Mỗi lần Lục Xuyên Cảnh gọi điện giục tôi về, trong lòng tôi lại có một cảm giác khó chịu.
Tôi không muốn thấy vẻ mặt tủi thân của Kỷ Trì Hiên.
Không muốn thấy ánh mắt ta ảm đạm.
Dù tôi biết, có lẽ rồi một ngày nào đó, Kỷ Trì Hiên cũng sẽ trở thành một Lục Xuyên Cảnh khác.
Nhưng ít nhất hiện tại.
Anh ta đối xử với tôi rất tốt, mang đến cho tôi niềm vui, là đủ.
Còn hơn phải ở cạnh Lục Xuyên Cảnh, để rồi luôn băn khoăn xem ta tôi nhiều hơn hay kia nhiều hơn.
Chúng tôi quyết định đến buổi đấu giá để tìm vài món đồ thú vị.
Không ngờ lại gặp Lục Xuyên Cảnh ở đó.
Anh ta vốn không có hứng thú với đấu giá, trừ khi có món đồ cổ hay tranh thư pháp mà đối tác ăn của ta cần.
Khi thấy tôi, ta rất bất ngờ, tưởng tôi đi cùng Lý Duyệt.
Liền kéo tay tôi, dẫn đến chỗ ngồi của mình, muốn ngồi cùng tôi, miệng không ngừng kể về nỗi nhớ tôi suốt mấy ngày qua.
Kỷ Trì Hiên đứng không xa, ánh mắt tối lại, giận đến mức quay mặt đi.
Sau khi ngồi vào chỗ.
Vừa thấy người chủ trì buổi đấu giá, tôi lập tức hiểu ra tại sao Lục Xuyên Cảnh lại xuất hiện ở đây.
Bạch Ôn Ôn mặc một chiếc sườn xám thanh nhã, trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt nhỏ nhắn vừa thanh tú vừa quyến rũ.
Đôi mắt long lanh thỉnh thoảng lại lén về phía người đàn ông bên cạnh tôi.
Lục Xuyên Cảnh cũng không thoải mái, ngồi thẳng lưng.
Muốn lại ta.
Nhưng lại không dám.
Chiếc điện thoại trong lòng bàn tay tôi rung lên liên tục.
Không cần đoán cũng biết là tin nhắn từ Kỷ Trì Hiên.
Anh ta luôn có nhiều chuyện để , huống hồ bây giờ tôi đang ngồi cạnh Lục Xuyên Cảnh, chắc chắn là càng khó chịu hơn.
Tôi như ngồi trên đống lửa.
Chỉ muốn chịu đựng đến lúc kết thúc để nhanh chóng rời đi.
Nhưng không ngờ, buổi đấu giá lại bất ngờ bổ sung thêm một món đồ.
Ngay cả Bạch Ôn Ôn cũng ngạc nhiên.
Cô ta giải thích rằng đây là đồ của một người thân quen với quản lý nhà đấu giá, tuy không có giá trị sưu tầm, lại có ý nghĩa đặc biệt.
Nhưng khi tấm vải đỏ kéo xuống.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Đó chính là chuỗi hạt Phật mà tôi đã từng cầu nguyện cho Lục Xuyên Cảnh.
14
Lúc đó, tôi đã xin hai chuỗi hạt.
Chuỗi của Lục Xuyên Cảnh đã quay trở lại cổ tay ta.
Còn chuỗi của tôi…
Rõ ràng tôi đã ném nó vào thùng rác ở nhà Kỷ Trì Hiên rồi.
Thế , chuỗi hạt xuất hiện tại buổi đấu giá lại có ký hiệu đặc biệt mà tôi từng khắc lên.
Lục Xuyên Cảnh đương nhiên cũng nhận ra.
Anh ta siết chặt lấy tay tôi, giọng khô khốc.
“Vãn Vãn, chuyện này là sao?”
Làm sao tôi biết ?
Tôi không lên tiếng, không nhịn mà quay đầu ra sau.
Chỉ thấy Kỷ Trì Hiên đang ung dung ngồi vắt chéo chân, khóe môi nhếch lên một nụ , nụ ấy không chạm đến đáy mắt.
Giá khởi điểm của chuỗi hạt này là ba mươi triệu.
Dù đấu giá là công việc của Bạch Ôn Ôn, ta đã bám vào Lục Xuyên Cảnh, không thiếu ăn thiếu mặc.
Chỉ cần ta không phạm sai lầm, những gì ta lấy từ ta cũng đủ để sống sung sướng cả đời.
Huống hồ, ta nhận ra chuỗi hạt này vốn thuộc về tôi.
Không biết là vì quá ghen tị với vị trí của phu nhân Lục, hay vì thấy phản ứng của Lục Xuyên Cảnh mà nổi máu ghen.
Cô ta đột nhiên lao xuống sân khấu, kích chỉ trích tôi.
“Hạ Vãn, đem cái chuỗi hạt rách nát này đến buổi đấu giá là muốn nhắc nhở mọi người rằng đã từng có ơn với Lục sao?
“Cô phu nhân Lục bao nhiêu năm vẫn chưa đủ sao? Anh ấy đã không còn nữa, còn định dây dưa với ấy cả đời chắc?!”
Câu cuối cùng gần như là hét lên.
Cô ta khóc đến mức tàn tạ, mắt đỏ hoe như một con thỏ bị bắt nạt.
15
Lần này, Lục Xuyên Cảnh không còn chút thương nào dành cho ta.
Anh ta đột ngột xông lên, bóp chặt lấy cổ Bạch Ôn Ôn.
“Cô vừa gì với vợ tôi?
“Cô là cái thá gì mà dám lên tiếng trước mặt ấy?”
Áp lực không khí như tụt xuống, giọng lạnh băng.
Trước mặt người khác, ta lúc nào cũng bảo vệ tôi như thế.
Cứ như thể tôi mãi mãi là người vợ duy nhất, người phụ nữ duy nhất trong lòng ta.
Nhưng Lục Xuyên Cảnh à…
Cô ta không giống những người khác đâu.
Cô ta là tri kỷ hiếm có của .
Là mẹ của đứa con chưa chào đời của .
Vậy mà vẫn có thể ra tay sao?
Anh đúng là một diễn viên giỏi.
Bạch Ôn Ôn hoàn toàn hoảng sợ.
Bàn tay nhỏ nhắn bất lực bám chặt vào cánh tay ta, mặt đỏ bừng vì thiếu oxy vẫn không dám đánh trả, nước mắt rơi lã chã.
“A Cảnh… A Cảnh…”
Lục Xuyên Cảnh buông tay, chán ghét phủi vài cái trên áo như thể chạm vào ta là một sự ô uế.
“Người tâm thần như không xứng công việc này.”
Cuối cùng.
Lục Xuyên Cảnh vẫn dùng ba mươi triệu để mua lại chuỗi hạt đó.
Tự tay đeo nó lên cho tôi.
Khi tôi dâng trọn trái tim cho ta, ta không biết trân trọng.
Bây giờ, khi chuỗi hạt đã mất đi ý nghĩa, ta lại bỏ ra ba mươi triệu để mua lại.
Anh ta không dám hỏi vì sao chuỗi hạt mà tôi luôn mang bên mình lại xuất hiện trong buổi đấu giá.
Anh ta sợ rằng nếu hỏi.
Câu trả lời sẽ là điều mà ta không muốn nghe nhất.
Bàn tay Lục Xuyên Cảnh run rẩy, trong mắt ngập tràn nước.
Giống hệt ngày ta cưới tôi.
Nhưng và không , sao có thể giống nhau ?
16
Cuối cùng.
Tôi vẫn theo Lục Xuyên Cảnh về nhà.
Sau màn náo loạn tối qua truyền thông đã đổ dồn sự ý vào nhà họ Lục.
Tôi buộc phải giữ vẻ ngoài bình tĩnh, tránh ra những luồng dư luận và rắc rối không cần thiết.
Trên đường về.
Lục Xuyên Cảnh thất thần, tâm trí không đặt vào đâu cả.
Về đến nhà, ta xắn tay vào bếp, nấu ba món một canh.
Cố gắng che giấu sự bồn chồn trong lòng, vừa ăn vừa kể cho tôi nghe những khó khăn và chuyện vui trong công việc gần đây, như thể muốn tái hiện lại những ngày đương nồng nhiệt và thời kỳ tân hôn của chúng tôi.
Nhưng tôi chẳng còn tâm trạng để nghe.
Bữa cơm mới nửa chừng.
Lục Xuyên Cảnh liếc điện thoại, hơi thở chợt nghẹn lại, đồng tử co rút.
Tôi đoán.
Chắc là Bạch Ôn Ôn đã gửi tin nhắn gì đó kinh thiên địa.
Anh ta chỉ vỏn vẹn một câu:
“Xảy ra chuyện lớn rồi.”
Không thèm hỏi ý kiến tôi, liền vội vã lao ra ngoài, bước chân nhanh đến mức suýt vấp ngã.
Tôi theo bóng lưng ta, chỉ có thể khổ.
Sáng hôm sau.
Tôi mới biết chuyện lớn mà ta là gì.
Hóa ra, Bạch Ôn Ôn nhảy xuống sông tự tử.
Mạng ta cứu kịp, nước sông lạnh buốt, cơ thể yếu ớt lại kích quá mức.
Đứa bé trong bụng không giữ .
Nhưng điều thực sự đẩy mọi chuyện lên đỉnh điểm—
Là bức thư tuyệt mệnh ta để lại.
Từng câu từng chữ đều là đau khổ, giằng xé dành cho Lục Xuyên Cảnh.
Cô ta , tất cả đều là lỗi của mình, chính ta đã chủ quyến rũ trước, hoàn toàn không liên quan đến ta.
Cô ta còn bày tỏ sự ăn năn, biết bản thân đã sai, không thể kiểm soát cảm dành cho Lục Xuyên Cảnh.
Nên chỉ có thể dùng cái chết để chấm dứt mối nghiệt duyên này.
Không trách tối qua ta lại lao đi như .
Ai gặp chuyện này mà không lòng cho ?
Nghe , ta đã túc trực bên giường bệnh của Bạch Ôn Ôn suốt cả đêm.
Còn bị truyền thông chụp ảnh lại.
Trong bức hình—
Bạch Ôn Ôn nằm trên giường bệnh, đôi môi trắng bệch, thân thể gầy yếu như một bông dành dành mong manh sắp úa tàn.
Còn người đàn ông bên cạnh, phong thái vẫn cao sang, lại đang gục đầu ngủ bên cạnh ta.
Là câu chuyện về ông trùm và chim hoàng yến.
Là chuyện ông trùm đã chim hoàng yến.
Nhiều cư dân mạng vì họ.
【Chàng sinh thiếp chưa sinh, thiếp sinh chàng đã già.】
【Cả hai đều có nốt ruồi lệ ở mũi, đây không phải là duyên trời định thì là gì? Nếu không phải Hạ Vãn gặp Lục tổng trước, thì còn phần ta chắc?】
【Cô ấy đã bị ép đến mức phải tự sát rồi, Hạ Vãn không thể nhường một bước sao? Dù sao Lục tổng cũng chẳng để ta thiệt thòi.】
【Mấy người bị lú hết rồi à? Đây là một thằng tra nam và một con trà xanh đấy, còn ghép cặp cho chúng nó nữa?】
【Ai đồng cảm với Bạch Ôn Ôn thì cứ bấm số 3, chúc mừng các bị HIV nhé!】
【Cô ta từng là một con giang hồ cắc ké mà, ai ngờ lại lên cả báo thế này.】
Tôi chỉ khẽ , không phản bác.
Chỉ chuyển tất cả bằng chứng truyền thông đã đăng tải cho Lý Duyệt.
【Ngoài số tiền bồi thường mà tôi đáng nhận, trước khi ly hôn, tôi còn muốn đòi lại toàn bộ số tiền trong quỹ chung mà Lục Xuyên Cảnh đã tiêu cho Bạch Ôn Ôn.】
Tôi không quan tâm ta ai.
Chỉ không biết.
Đến khi Lục Xuyên Cảnh sản, liệu này còn đủ bi tráng để khiến người ta cảm hay không.
Bạn thấy sao?