8
Tôi cố không lên tiếng.
Không biết vì sao, Bạch Ôn Ôn ở bên kia lại mềm giọng gọi tên Lục Xuyên Cảnh.
Giọng rất nhỏ.
Nhưng không thể bỏ qua.
Ngay giây tiếp theo, một tiếng “chát” vang dội xuyên qua điện thoại.
Lục Xuyên Cảnh hít sâu hai hơi, giọng càng thêm căng thẳng.
“Vợ ơi, sao em không gì?”
Lúc này, tôi mới chậm rãi mở miệng.
“Anh đối xử tử tế với bé một chút đi, dù gì cũng là của em mà.”
“Hơn nữa, chuyện đàn ông đàn bà cũng không thể đổ hết lỗi cho ấy. Ví dụ như cái giống dưa chuột hỏng như em , ai mà biết nó bẩn đến mức nào chứ.”
Giọng tôi vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng.
Tôi thấy hướng đi của xe không phải về nhà, cũng không phải đến văn phòng luật sư.
Không đợi Lục Xuyên Cảnh thêm câu nào, tôi dứt khoát cúp máy.
Sau đó quay sang hỏi:
“Duyệt Duyệt, cậu định đưa tớ đi đâu?”
Cô ấy nhếch miệng đầy ẩn ý.
“Đến bệnh viện. Tìm một loại thuốc Đông y có thể chữa lành trái tim tổn thương của cậu.”
9
Ánh đèn mờ ảo, bóng người lượn lờ, tiếng bass trầm thấp rung lên từng nhịp khiến tim cũng như muốn rung theo.
Đủ kiểu đàn ông đàn bà điên cuồng lắc lư theo nhạc trong sàn nhảy.
Rượu… quán bar?
“Đây là cái bệnh viện mà cậu ?”
Lý Duyệt hất cằm, nghiêm túc gật đầu.
“Bị một thằng đàn ông tổn thương thì phải dùng một thằng khác để chữa lành, chuyện đơn giản mà không hiểu à?”
Tôi ra vẻ suy nghĩ, gật gù.
Bất chợt, có một cảm giác lạnh lẽo và dính chặt, như thể bị một con rắn độc khóa chặt ánh .
Tôi theo ánh mắt đó qua.
Ngay lập tức, tôi trông thấy một người đàn ông ngồi trong góc.
Giữa không khí hỗn loạn của quán bar, ta vẫn mặc một bộ vest ôm sát người.
Những ngón tay thon dài khẽ lắc ly rượu trong tay, ánh mắt sắc lạnh, xa cách.
Ngay khi tôi sang, ta lập tức dời mắt đi.
Như thể cực kỳ không muốn chạm ánh với tôi.
Nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, mang theo vẻ nguy hiểm chết người.
Tôi chưa kịp phản ứng.
Bạn thân tôi đã kéo tôi thẳng đến chiếc bàn nơi ta đang ngồi.
Tôi không thích uống rượu với người lạ, mà thoáng qua đám người trong góc này toàn là dân nhà giàu có máu mặt.
Nhưng…
Người đàn ông này đẹp trai đến mức khiến bộ não tôi đứng hình.
Quên cả việc rút tay khỏi tay thân.
Vừa ngồi xuống.
Một chàng đẹp trai đã nâng ly lên, khuyến khích tôi uống rượu.
Ngay lúc đó, một giọng lạnh lùng bất ngờ vang lên từ góc khuất.
“Rác rưởi, ấy muốn uống thì tự uống, đừng có mà lởn vởn trước mặt ấy.”
Chính là người đàn ông mặc vest lúc nãy.
“Kỷ Trì Hiên, bao che ghê đấy nhỉ? Bảo sao họp xong còn chẳng kịp thay đồ, vội vàng lao đến đây.”
Người đàn ông kia bĩu môi than vãn cuối cùng vẫn đặt ly rượu xuống.
Tim tôi đập thình thịch, bao nhiêu cảm giác nặng nề trước đó dường như tan biến, không kiềm mà bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Tôi lén liếc góc quán.
Người đàn ông ấy vẫn cúi đầu nghịch điện thoại, ngoài lần ra mặt lúc nãy, ta không hề có bất kỳ hành nào khác với tôi.
Có lẽ… chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi nhỉ?
Không lâu sau đó.
Mọi người chơi cũng khá đủ rồi.
Bạn thân tôi ngà ngà say, ợ một cái, rồi quay sang với Kỷ Trì Hiên.
“Đại ca, tôi uống rồi, không chở nổi Vãn Vãn về, phiền đưa nó giùm nhé.”
10
Tôi vừa định từ chối thì đã bị Lý Duyệt bịt miệng.
Cô ấy ghé sát vào tai tôi, thì thầm.
“Gặp đàn ông tốt thì không bỏ lỡ. Đàn ông tồi cũng không thể buông tha.
“Đàn ông tốt để trong tim, đàn ông tồi thì cứ đặt lên giường.”
Tôi: …
Câu này nghe đúng sao?
Cô ấy vừa dứt lời.
Kỷ Trì Hiên đã bước đến cạnh tôi, bóng dáng cao lớn bao phủ cả người tôi.
Anh ta tiện tay cầm lấy áo khoác của tôi, tùy ý khoác lên cánh tay.
“Đi thôi.”
Người ta tốt bụng đến , từ chối nữa thì có vẻ không lịch sự cho lắm.
Tôi còn đang do dự xem nên ngồi trước hay sau.
Kỷ Trì Hiên đã mở cửa ghế phụ, một tác mời.
Lúc tôi lên xe, ta còn cẩn thận che chắn, không để đầu tôi đụng vào cửa.
Trên đường đi.
Trong đầu tôi cứ quanh quẩn câu kia.
Đàn ông tốt để trong tim, đàn ông tồi thì đặt lên giường…
Càng nghĩ, tim càng đập loạn xạ.
Đến khi Kỷ Trì Hiên “Tới rồi.”
Tôi không suy nghĩ mà thốt lên.
“Trên giường?!”
Nụ trên môi Kỷ Trì Hiên càng sâu.
Dưới ánh sâu thẳm đầy ẩn ý của ta, tôi càng cúi thấp đầu hơn.
Trên đỉnh đầu, giọng trầm ấm của người đàn ông vang lên.
“Em vừa trải qua một cuộc hôn nhân thất bại.
“Anh muốn em thực sự hiểu rõ , cảm thấy cũng không tệ, rồi hãy cho cơ hội tiến gần hơn với em.
“Anh không muốn em vội vàng bắt đầu một thứ mới một cách hời hợt.”
“Tất nhiên, nếu em thực sự muốn dùng một người khác để quên đi quá khứ…”
“Anh có thể rất tốt.”
Tôi không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nuốt nước bọt.
“Anh sẽ thế nào?”
11
Lục Xuyên Cảnh đánh Bạch Ôn Ôn một cái xong, ngay lập tức hối hận.
Anh ta biết mình này.
Nhưng dù sao ta cũng đã có gia đình.
Anh ta cũng Hạ Vãn, đứa con chung của họ.
Hạ Vãn đã cùng ta trải qua những tháng ngày khốn khó, cùng ta đi từ hai bàn tay trắng đến khi có tất cả.
Những ngày tháng tăm tối nhất, Hạ Vãn đã chăm sóc ta khi bị xuất huyết dạ dày, đến tiền hộ lý và đi taxi về phòng trọ cũng không có.
Cô ấy chỉ có thể kéo ba chiếc ghế trong bệnh viện, tựa vào tủ đồ mà ngủ.
Hạ Vãn tuy lớn lên trong một gia đình đơn thân.
Nhưng ấy luôn mẹ bảo vệ rất tốt, không lo cơm áo, luôn vui vẻ hoạt bát.
Mới nhau, ấy thậm chí còn không biết nấu mì.
Vậy mà một như thế, lại vì ta mà chịu bao nhiêu khổ cực.
Thậm chí còn trộm tiền trong nhà, đưa cho ta khởi nghiệp.
Có thể , nếu không có Hạ Vãn.
Thì cũng không có Lục Xuyên Cảnh của ngày hôm nay.
Lục Xuyên Cảnh mãi mãi không thể quên quãng thời gian đó.
Không thể quên lời hứa ta đã từng thề với Hạ Vãn—
Nhất định sẽ thành công.
Nhất định sẽ bảo vệ Hạ Vãn cả đời không phải chịu khổ.
Anh ta nâng mặt Bạch Ôn Ôn lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, bên má phải rõ ràng hằn lên dấu đỏ do cái tát khi nãy.
Anh ta day nhẹ vết sưng bằng ngón tay, giọng trầm thấp, mang theo chút áy náy.
“Bảo bối, xin lỗi em.
“Sau này ngoan ngoãn hơn một chút. Anh sẽ không bao giờ ly hôn với vợ mình, ngoài danh phận ra, có thể cho em tất cả.”
Bạch Ôn Ôn lập tức bật khóc, nước mắt rơi như hoa lê trong mưa.
Cô ta người đàn ông trước mắt biết bao.
Dù biết ta có gia đình, biết đây là một chuyến hành trình không có kết quả.
Nhưng vẫn không thể kiềm lòng mà lao đầu vào.
Cô ta ôm chặt lấy ta.
“Em không quan tâm đâu, A Cảnh. Em , chỉ cần ở bên em là đủ rồi. Em , em chỉ cần mà thôi.”
Một yếu đuối, nũng nịu như , mà lại có thể ra những lời kiên định đến thế.
Lòng Lục Xuyên Cảnh một lần nữa rung .
Anh ta dành cả buổi chiều, cùng Bạch Ôn Ôn đi dạo phố, đến quán cà phê mèo, chèo thuyền, xem phim.
Bộ phim kết thúc lúc chín giờ tối.
Anh ta thậm chí quên cả việc gọi điện cho Hạ Vãn để viện cớ dối rằng mình đang tăng ca.
Chỉ đắm chìm vào khoảng thời gian ngọt ngào vô thức trôi qua.
Trước khi chia tay.
Anh ta siết chặt Bạch Ôn Ôn vào lòng, cảm nhận nhịp tim đang đập vì nhau, cùng với hơi thở thơm ngọt của trong ngực.
Cuối cùng, ta ra quyết định đã suy nghĩ từ lâu.
“Ôn Ôn, hãy sinh con của chúng ta đi.”
Lục Xuyên Cảnh nhắm mắt lại.
Cả đời này, có một người tri kỷ không dễ dàng.
Sai lầm trời này…
Anh ta sẽ chỉ phạm phải sau lưng Hạ Vãn đúng một lần.
Chỉ một lần mà thôi.
12
Tròn ba tiếng đồng hồ.
Kỷ Trì Hiên dùng hành thực tế để cho tôi thấy, ta có thể giúp tôi quên đi quá khứ như thế nào.
Từ mở đầu đến kết thúc.
Anh ta phụ trách dùng sức.
Tôi phụ trách dẫn dắt.
Thỉnh thoảng, ta cúi xuống, trong mắt ánh lên tia sáng dị, quyến rũ chết người.
“Cô giáo Hạ, tôi có tốt không…”
Tôi kiệt sức, chỉ có thể miễn cưỡng phát ra từng tiếng “Tốt… tốt…”
Khi Lục Xuyên Cảnh gọi đến, tôi gần như mềm nhũn, giống như một con cá sắp cạn nước.
“Vãn Vãn, sao em không có ở nhà…”
Giọng ta khẽ run.
Căng thẳng đến mức giống như lực tay Kỷ Trì Hiên đang siết chặt lấy eo tôi .
Trước đó, sau khi chia tay với Bạch Ôn Ôn, lòng Lục Xuyên Cảnh tràn đầy ngọt ngào.
Vì ta cuối cùng cũng đã xác định rõ trái tim mình.
Hoặc có thể , ta đã vượt qua nỗi sợ vô hình, tiến thêm một bước đến gần với người con mình .
Nhưng khi trở về nhà.
Anh ta phát hiện phòng ngủ trống trơn, cả căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại ánh đèn chói lòa và nền gạch lạnh lẽo.
Cảm giác trống rỗng khó tả khiến tim ta nhói lên từng cơn.
Giống như có thứ gì đó đang âm thầm rời khỏi cuộc đời ta.
Tôi lấy lại chút tỉnh táo, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi đáp.
“Duyệt Duyệt muốn tôi ở bên cạnh ấy, nên tôi quyết định ngủ lại nhà ấy một đêm.”
Thì ra, dối người mình lại dễ dàng đến .
Vậy thì tốt.
Chỉ cần Vãn Vãn không phát hiện gì là .
Lục Xuyên Cảnh thở phào nhẹ nhõm, miệng lại không nhịn mà chua chát .
“Bây giờ em là vợ , tại sao ấy bảo em ở bên cạnh thì em liền nghe theo?
“Thế còn Nhu Nhu thì sao?”
“Con bé đã có bảo mẫu chăm sóc rồi, đâu phải không cần con.”
“Vậy còn thì sao? Ai chăm sóc đây?”
…
Tôi vội vàng cúp máy.
Không dám thêm gì nữa.
Bởi vì cứ mỗi lần thêm một câu, cảm giác xa lạ trong cơ thể tôi lại càng rõ ràng hơn.
Tôi gối đầu lên cánh tay của Kỷ Trì Hiên, chợt nhận ra rằng nỗi đau do sự phản bội của Lục Xuyên Cảnh ra thực sự đã giảm đi rất nhiều.
Lý Duyệt không sai.
Nỗi đau do đàn ông ra, quả nhiên vẫn phải dùng đàn ông để chữa lành.
Bạn thấy sao?