Rời Bỏ Hay Đợi [...] – Chương 1

Lục Xuyên Cảnh vì muốn dỗ dành con chim hoàng yến của mình – Bạch Ôn Ôn.

Anh ta đặt tên cho con của chúng tôi là Nhu Nhu.

Bạch Ôn Ôn đăng ảnh chụp chung của họ lên Weibo.

Trong ảnh, người đàn ông ánh mắt dịu dàng, e thẹn tràn đầy cảm, trông hạnh phúc như một gia đình ba người.

【Mẹ tên Ôn Ôn, nên con đương nhiên phải tên là Nhu Nhu rồi. Ý tưởng của ba đáng quá ~】

Sau đó.

Tôi bỏ chồng, bỏ con.

Lục Xuyên Cảnh gắng sức giữ chặt cửa, mắt đỏ hoe cầu xin tôi ở lại.

“Vãn Vãn, em ngay cả con của chúng ta cũng không cần sao? Em không sợ sau này con bé sẽ hận em vì đã bỏ rơi nó à?”

Tôi thẳng vào mắt ta, từng chút một gỡ tay ta ra khỏi tôi.

“Người sai chưa bao giờ là tôi.

“Phải không?”

1

Cánh cửa phòng bao riêng của Lục Xuyên Cảnh chỉ khép hờ.

Chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng ta trêu chọc.

“Không phải chứ Cảnh, nhân nhỏ của đòi một cuốn hôn thú mạ vàng, thực sự hạ mình cho ta à?

“Đến cả Hạ Vãn cũng chưa từng có thứ đó đâu đấy.”

Nghe , tôi khựng lại, tim run lên, không dám nghĩ nhiều.

Bàn tay vô thức siết chặt.

“Đương nhiên rồi, thứ ấy thích, tôi nhất định phải tặng.

“Hơn nữa, chúng tôi cùng nhau , khá mới lạ. Con trẻ đúng là thú vị hơn hẳn.

“Thậm chí còn vui hơn cả dỗ con ruột của tôi nữa.”

Giọng đó, chính là của Lục Xuyên Cảnh.

Tôi cảm giác nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống, đứng không vững, chỉ có thể vịn vào tường để gắng gượng.

Không cam lòng, tôi tiếp tục lắng nghe.

“Thế thì ly hôn rồi cưới lại đi. Tính khí của Hạ Vãn vừa ngang ngạnh vừa cứng nhắc. Với địa vị của Cảnh bây giờ, phụ nữ còn chẳng xếp hàng dài chờ chọn chắc?”

Lục Xuyên Cảnh đá người kia một cái, giọng đầy tức giận.

“Mày cái quái gì ? Vợ tao đã cùng tao chịu bao nhiêu khổ cực, còn sinh cho tao một đứa con, tao có thể có lỗi với ấy à?!”

Anh ta thở dài, giọng trầm thấp như đang chìm vào hồi ức.

“Tao rất Vãn Vãn, đàn ông không thể cả đời chỉ chơi với một người, cho dù là tiên nữ cũng có lúc chán.

“Hơn nữa, Ôn Ôn thì khác. Cô ấy dịu dàng, đơn thuần, lại rất hiểu tao. Đã chấp nhận nhân của tao rồi, tuyệt đối không thể để ấy thiếu thốn cả về vật chất lẫn thời gian.”

“Cặn bã, đủ chuyện tổn thương người mình, giờ lại mấy lời này để tự tẩy trắng à.”

Một giọng lạnh lùng đột nhiên vang lên, trách móc ta.

Nhưng tôi chẳng còn tâm trí để nghe tiếp nữa.

Chống tay vào tường, từng bước từng bước rời đi.

Giống như rời khỏi mười năm bên cạnh Lục Xuyên Cảnh.

2

Bảy giờ tối, tôi gọi cho Lục Xuyên Cảnh ba cuộc.

Không ai nghe máy.

Con ngủ say bên cạnh tôi, gương mặt nhỏ nhắn yên bình, trong mơ bàn tay nhỏ thỉnh thoảng khẽ đậy.

Chín giờ tối, Lục Xuyên Cảnh mới về nhà, ôm một bộ trang sức sapphire đắt giá đưa cho tôi.

“Buổi tối họp liên tục nên không nghe điện thoại , mang quà về xin lỗi vợ đây.”

Anh ta rạng rỡ, những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt lại có đôi mắt phượng dịu dàng tôi.

Tôi suy nghĩ một chút.

Trước mặt người ngoài, ta luôn lạnh lùng, xa cách.

Chỉ khi ở bên tôi, ta mới lộ ra vẻ yếu mềm, dịu dàng và chân thành nhất.

Cứ như thể tôi là duy nhất, là đặc biệt lắm .

Nhưng có lý do gì mà cứ phải họp tận hai tiếng vào buổi tối?

Tôi từng nghĩ, những đêm ta bận tăng ca.

Hóa ra, là đang tăng ca trên người khác.

Lục Xuyên Cảnh thấy tôi mãi không phản ứng, ánh mắt lóe lên chút hoảng loạn, ôm chặt lấy tôi.

“Vợ ơi… em giận rồi sao?”

Tôi muốn đẩy ta ra, lại bị siết chặt hơn, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi.

“Vợ ơi, em giận đúng không? Anh lo quá.

“Nói nghe em đi.”

Tôi mệt mỏi, buông thõng tay, không tiếp tục đẩy ta ra nữa.

Nhìn chằm chằm vào cổ tay ta, tôi hỏi:

“Lục Xuyên Cảnh, chuỗi hạt Phật của đâu?”

Thay vào đó, trên tay ta là một chiếc đồng hồ TAG Heuer bản cơ bản.

Thân thể ta khẽ cứng lại.

Bốn năm tôi cùng ta dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Anh ta ngày đêm việc, đi xã giao, uống rượu đến mệt lả.

Sức khỏe sa sút, nhập viện thường xuyên.

Có lần ta bị viêm phổi nặng.

Tôi leo núi đến một ngôi chùa, xin hai chuỗi hạt Phật.

Quỳ lạy trước mọi pho tượng.

Chỉ cầu mong nếu sau này ta có bệnh tật, đau khổ, hãy để tôi chịu thay. Chỉ mong ta có thể sống an lành, bình yên, vui vẻ.

Khi đó, Lục Xuyên Cảnh nắm chặt tay tôi.

Nói rằng ta nhất định sẽ thành công, để tôi không còn phải chịu khổ nữa.

Ánh mắt ta lúc ấy đầy chân thành.

Giống như bây giờ.

Anh ta cũng đang kéo tay tôi, như một đứa trẻ mắc lỗi, cuống quýt giải thích.

“Chuỗi hạt bị đứt rồi, mang đi sửa.”

3

Lúc Lục Xuyên Cảnh vào phòng tắm.

Tôi mở điện thoại ta, tìm thấy một cái tên lưu là Bạch Ôn Ôn.

Tin nhắn giữa họ đã bị xóa sạch.

Tôi dùng tài khoản phụ kết với ta.

Tự hành hạ bản thân bằng cách lướt xem trang cá nhân của ấy.

Toàn bộ đều là những khoảnh khắc đương với Lục Xuyên Cảnh.

Anh ta cùng ấy đi dạo phố, xem phim.

Nấu ăn, hát cho ấy nghe.

Những điều tôi phải đánh đổi bằng mười năm thanh xuân mới có .

Cô ta dễ dàng sở hữu, chẳng tốn chút công sức nào.

Bài đăng gần nhất là hôm nay.

Bạch Ôn Ôn đăng một bức ảnh.

Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, dù không lộ mặt vẫn có thể nhận ra dáng người cao lớn, khí chất xuất chúng.

Trên tay ta là hàng loạt túi đồ hiệu xa xỉ.

【Là em bé ngoan ngoãn đi shopping cùng mình suốt cả buổi nè~】

Vậy ra… bộ trang sức ta tặng tôi…

Là lúc đi mua sắm với nhân, tiện tay mua luôn.

Ngay bên dưới bài đăng, Bạch Ôn Ôn còn bình luận thêm.

【Tiện thể mua cho ấy một chiếc đồng hồ nữa. Chứ bé cưng đã đưa hết chuỗi hạt của mình cho em rồi, cổ tay trống trơn trông kỳ lắm. Dùng tiền của ấy mua đồng hồ cho ấy, ấy còn vui sướng không thôi, đúng là ngốc.】

Tim tôi quặn thắt, đau đến nghẹt thở.

Tay run rẩy lướt tiếp xuống dưới.

Dừng lại ở một bài đăng ngày 26 tháng 1…

Bạch Ôn Ôn dán miếng hạ sốt, đăng một bức ảnh selfie tạo dáng chữ V.

Gương mặt ta mang nét yếu ớt vì bệnh, trông như một bông dành dành trắng mong manh sắp tàn.

Trên cổ tay ta chính là chuỗi hạt Phật tôi đã cầu nguyện cho Lục Xuyên Cảnh.

【Cảm ơn bảo bối dấu đã chăm sóc em, còn tặng cả chuỗi hạt Phật của ấy cho em, là có thể giúp em tránh tà~】

Một cơn đau nhói kỳ lạ xuyên thẳng qua lồng ngực.

Tôi đặt điện thoại xuống, cúi gập người, cố gắng thở dốc.

Đầu óc tôi ong ong.

Những lời đã nghe ngoài phòng bao ban ngày cứ liên tục văng vẳng bên tai.

Tôi dùng nước lạnh liên tục vỗ lên mặt, muốn mình tỉnh táo.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, trong gương là đôi mắt đỏ hoe, ngập tràn đau đớn và hận thù.

Nếu không biết trân trọng gia đình này.

Vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để lưu luyến nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...